Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Gia Lấy Vợ

Vương Gia Lấy Vợ

Tác giả: Trạm Lộ

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134718

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/718 lượt.

Nhanh lên, ngươi đã biết rõ ta là Vương gia, phải biết ta bận rộn nhiều việc." Hắn không muốn đợi nàng mè nheo ở đó, hai tay từ phía sau lôi kéo, cứng rắn đem nàng dựa trên lưng, sau đó khoanh một tay, đem hai chân nàng nắm cạnh thắt lưng mình, đi khỏi Xuân Mãn Lâu.






"Làm việc trong phủ của ta, không cần phải lao lực, nhưng tai và miệng thì nhất định phải kín đáo, không nên nghe thì không nghe, không nên hỏi thì không hỏi, không nên nói càng không thể nói lung tung, hiểu chưa?"
Chu Tĩnh Dương ngốc ngơ ngác đứng trong thư phòng Mông vương phủ, nhìn Hoàng Phủ Mông ngồi bắt chéo chân ra lệnh, thật đúng là cảm thấy có chút mơ hồ.
Cứ như vậy bị hắn lôi kéo trở lại vương phủ, vừa vào cửa liền chỉ về phía nàng phân phó với quản gia: "Đây là nha hoàn mới tới, hầu hạ nước trà trong phòng là được rồi, không cần làm việc nặng."
Nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc cùng khó hiểu của quản gia bá bá, chưa nói đến nha hoàn cùng gia đinh ngẫu nhiên đi qua.
"Mỗi ngày canh bốn ta rời giường, bởi vì phụ hoàng muốn lâm triều vào giờ Mẹo, cho nên canh năm sẽ ăn sáng, đồ ăn sáng làm nhẹ một chút, ta không thích thịt cá, ăn nhiều buồn nôn; bình thường chậm nhất là buổi trưa ta sẽ hồi phủ một chuyến, nếu không có trở về, là đang ở Binh bộ hoặc Hộ bộ nghị sự; quét dọn thư phòng và phòng ngủ của ta thì không nên động đến vật trên kệ, bất luận động cái gì, nhớ rõ đặt lại chỗ cũ. . . Làm sao vậy?"
"Không có gì." Hoàng Phủ Mông liếc nhìn Tứ đệ: "Như thế nào, sợ nhị ca ta không giúp chuyện của ngươi, nên ngay cả Thu Hoằng cũng mang đến?"
Lưu Thu Hoằng vội vàng tiếp lời: "Ngươi đừng đa tâm, ta vừa rời nhà biểu tỷ, trùng hợp đi ngang qua, thuận tiện tới thăm ngươi một chút, Tứ vương gia nhìn thấy ta, cho nên cùng đi ."
Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Mông lập tức thu lại, thay vào đó là hàn ý không quan tâm: "Lão Tứ, chuyện của ngươi ta giúp ngươi làm, kết quả như thế nào còn chưa biết, Tiêu Diễm Diễm không dám không trả tiền, nhưng ta sợ nhất chính là ngươi lâm trận bỏ chạy lấy người, ta đã từng nói, nếu ngươi không phải là vương gia, có tiền trong tay, ngươi nghĩ nàng sẽ toàn tâm toàn ý làm nữ nhân của ngươi, không tiếp khách lạ sao?"
"Diễm Diễm tỷ không có quá đáng như ngươi nói đâu."
Chu Tĩnh Dương một mực không lên tiếng đột nhiên mở miệng, thanh âm không nhỏ, Hoàng Phủ Đông cùng Lưu Thu Hoằng lúc này mới chú ý tới "Nha hoàn" nho nhỏ đứng trong góc thư phòng.
"Ai vậy a?" Lưu Thu Hoằng khó hiểu nhìn nàng một cái, vừa nhìn về phía Hoàng Phủ Mông.
Hoàng Phủ Đông cũng cảm thấy kỳ quái. Nghe khẩu khí đứa nhỏ này, hình như rất quen thuộc với Diễm Diễm. . . "Ngươi là. . . người của Xuân Mãn Lâu?" Hắn lờ mờ nhận ra nàng, liền nghiêm mặt lại, vẻ cứng rắn nói: "Tú bà của Xuân Mãn Lâu không dạy ngươi quy củ sao? Lúc này há có chỗ cho ngươi xen vào nói ?"
"Ngươi để cho nàng nói." Hoàng Phủ Mông nâng nâng cằm, vẻ mặt buồn cười nhìn nàng: "Ta lại muốn nghe xem nàng có thể thay Tiêu Diễm Diễm nói cái gì!"
Chu Tĩnh Dương vẻ mặt thành thật: "Diễm Diễm tỷ cũng là người xuất thân trong sạch, cha nàng đọc thi thư , nhưng không có đỗ công danh, lúc nàng mười tuổi thì nương rời bỏ cha, tái giá với người khác, về sau cha buồn bực mà chết, chỉ còn nãi nãi (bà nội) cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, nãi nãi có bệnh, nên mười ba tuổi nàng liền bán mình cho thanh lâu, làm vậy là vì nãi nãu, không phải vì bản thân."
Nghe vậy, Lưu Thu Hoằng than nhẹ một tiếng: "Mỗi người đều có chuyện bất đắc dĩ của mình a."
"Thì đã sao?" Hoàng Phủ Mông cũng không chấp nhận: "Nàng có bất đắc dĩ của nàng, nhưng là chính nàng tự chọn, bây giờ là người đứng đầu bảng ở Xuân Mãn Lâu, mỗi tháng thu tiền, khách nhân hiếu kính, không cần tích góp nhiều, cũng có mấy trăm lượng rồi, nhưng khiến lão Tứ tham ô của công để mua vật nàng yêu thích, hại lão Tứ phải đối mặt với họa lao tù, chẳng lẽ những việc này cũng là nàng bất đắc dĩ sao?"
Chu Tĩnh Dương mở to hai mắt, cả buổi mới thốt ra một câu: "Ta… Ta nói không lại ngươi, nhưng ta biết rõ ngươi không đúng."
Hắn cười ha ha: "Ngươi thật đúng là thú vị, biết ngươi không thể làm gì được, được rồi, ta không so đo với một đứa bé như ngươi, ngươi đi tìm quản gia lấy y phục, trong phủ ta không giống như Xuân Mãn Lâu, không cần ăn mặc diễm lệ như vậy, còn tô son điểm phấn, ta cần gia nô sai vặt, ngươi ở trong phủ, còn có cha nương bên ngoài, ta chuẩn ngươi bảy ngày về nhà một lần."
"Nhưng mà. . . "
Nghĩ đến nương cần nàng chăm sóc, bảy ngày về nhà một lần thật sự không được, nhưng Hoàng Phủ Mông căn bản không nghe nàng giải thích, chỉ khoát khoát tay nói: "Ngươi đi xuống đi, ta còn có việc cùng nói với bọn họ."
Chu Tĩnh Dương đành phải thở dài rời khỏi thư phòng, quản gia Trương Vũ Thanh chờ tại cửa ra vào nhìn nàng hỏi: "Vương gia đã nói rõ với ngươi hết chưa ?"
"Ta. . . Thật sự phải ở chỗ này làm việc sao? Ta sợ ta hầu hạ Vương gia không tốt." Nàng cúi thấp đầu, đôi tay nhỏ bé dùng sức xoa góc áo, "Hơn nữa trong nh