
Tác giả: Trạm Lộ
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134719
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/719 lượt.
sao lại trở nên hèn nhát như vậy? Mà thôi, nhị ca sẽ giúp ngươi lúc này, nhưng ngươi phải nhớ, sự tình ta có thể giúp ngươi áp chế xuống, nhưng đừng quên câu "Tự gây nghiệt không thể sống", dù giúp thế nào, cũng có điểm hở, không thể mặc ngươi làm xằng làm bậy, hiểu chưa?"
Hắn cũng còn chưa đi đến đại đường Binh bộ, liền xoay người lên ngựa ra cửa, trở lại Xuân Mãn Lâu.
Trong Xuân Mãn Lâu, Tiêu Diễm Diễm đang dùng rượu thuốc giúp Chu Tĩnh Dương bôi lên vết thương, vừa nghe Mông vương đến đây, cả người nàng đều luống cuống, vội vàng thu hồi chai thuốc, gọi nha hoàn khác mang nước tới rửa tay sạch sẽ, liên tục không ngừng nén giận: "Vị Vương gia này sao lại đến đây lúc này?"
Chu Tĩnh Dương nghe tới tên "Mông vương", cũng lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: "Diễm Diễm tỷ, ta ra bên ngoài trước nha."
Tiếu Diễm Diễm không nghi ngờ gì, thuận miệng đáp lời, rửa tay sạch sẽ rồi xông hương, bận rộn được một nửa, Hoàng Phủ Mông đã nghiêm mặt trực tiếp đi đến.
"Được rồi, đừng dùng bộ dáng mê hoặc kia với ta, ta không phải loại khách nhân ham mê hồng trướng như lão Tứ."
Thấy ánh mắt hắn lạnh như băng Tiêu Diễm Diễm ngay cả cười cũng trở nên cứng ngắc: "Mông vương đại giá quang lâm, là có chuyện gì sao?" Nàng cẩn thận rót ly trà, đưa đến trước mặt hắn.
Hoàng Phủ Mông đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Năm trước có phải là lão Tứ cho ngươi ba ngàn lượng bạc?"
Sắc mặt nàng khẽ biến, lúng túng: "Cái này…”
"Có hay không?" Hắn không kiên nhẫn cắt đứt.
"Tứ Vương Gia thương cảm ta vất vả, nói ta hầu hạ chu đáo, cho nên cho ta một số ngân lượng của hắn là sự thật, nhưng mà khoản tiền kia ta. . ."
"Hạn ngươi trong ba ngày, đem khoản tiền kia mang ra." Hoàng Phủ Mông bỏ lại những lời này, xoay người rời đi.
Tiêu Diễm Diễm cuống quít đuổi theo: "Mông vương, Mông vương. . . Chuyện này ta. . ."
"Đừng nói ngươi làm không được, nếu không ta cho người niêm phong Xuân Mãn Lâu của ngươi."
Hoàng Phủ Mông đi tới cửa, chợt nghe bên tai có người kêu…
"Chu Tĩnh Dương! Nha đầu chết tiệt ngươi sao lại làm việc ngơ ngác chậm chạp, mời ngươi tới làm đại tiểu thư sao? Ta còn không bảo ngươi bán mình, ngươi đừng có vẻ mặt không tình nguyện!"
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy tiểu nha đầu trong tay bưng lấy một cái khay, trên khay bày biện ấm trà bát trà, chân bị đau đã trì hoãn bước tiến của nàng cùng tốc độ, mà một tú bà trung niêm trang điểm xinh đẹp, đang đứng trước cửa sau của viện, tay xoa thắt lưng, quở trách không lưu tình chút nào.
Nàng cúi đầu, không nói một câu, nhưng khay trong tay đang có chút lắc lư, khiến cho bát trà ấm trà cũng phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang.
"Ngươi cẩn thận một chút! Đây là đồ sứ thượng hạng mua từ Trung nguyên, nếu làm bể một cái, dù ngươi có bán mình cho lão nương, cũng không đủ bồi thường."
"Dạ biết." Chu Tĩnh Dương nhỏ giọng trả lời, nhưng vẫn là đi không nhanh, thời điểm bước lên bục, thân thể nghiêng một cái, mắt thấy bát trà sắp ngã trên khay xuống, nào biết một người bên cạnh đột nhiên bước nhanh đi tới, đưa tay tiếp lấy khay, đồng thời đỡ nàng.
"A, Mông vương, ngài…ngài sao lại đến đây lúc này?" Tú bà tươi cười đầy mặt làm cho son phấn tại khóe mắt nàng đều nổi lên nếp nhỏ.
Hoàng Phủ Mông nhìn chán ghét, không kiên nhẫn hỏi: "Nàng có bán mình cho ngươi sao?"
"A? Ngài hỏi nha đầu này? Không có, nàng là hàng xóm trước kia của Tiêu Diễm Diễm, Diễm Diễm thấy nàng nghèo khổ đáng thương, cho nên cầu ta xếp nàng vào làm vài chuyện vặt trong này, cũng không biết là lỗ tai nha đầu kia không tốt hay sao, gọi nàng cũng không trả lời, thanh âm nói chuyện lại nhỏ, làm việc còn chậm quá, căn bản giống như mời đại tiểu thư lao lực, ai, ta thật sự là không may a, sao lại nhất thời tốt bụng…"
Tú bà không ngừng than thở, hắn càng nghe càng phiền, nhíu mày cắt đứt: "Đã không bán mình cho ngươi, vậy người này từ nay về sau sẽ không ở trong lâu của ngươi hỗ trợ, cũng miễn cho ngươi tiếp tục xui xẻo."
Hắn đem khay đưa qua cho lão tú bà cầm, cũng không nhìn đến ấm trà bị nghiêng, trà nóng rơi vãi khiến nàng sợ hãi kêu liên tục, xoay người kéo tiểu nha đầu liền hướng bên ngoài đi.
"Ta, ta không thể đi. . ." Chu Tĩnh Dương sốt ruột lấy tay đẩy ngón tay của hắn ra."Chân nương ta không tốt, cha ta không ở nhà, trong nhà còn cần ta chăm sóc, ta nếu không làm, mỗi tháng sẽ không có bạc mang về nhà. . ."
"Thì ra ngươi cũng có thể một hơi nói nhiều lời như vậy sao?" Hoàng Phủ Mông quay đầu lại cười, thái độ vốn lạnh như sương thoáng cái liền hóa thành nước mùa xuân: "Ngươi sợ cái gì, ta mang ngươi đi, sẽ để ngươi đói bụng sao?" Cúi đầu mắt nhìn xuống chân của nàng, hắn đột nhiên ngồi xổm người đưa lưng về phía nàng: "Lên đây đi, ta cõng ngươi."
Chu Tĩnh Dương kinh ngạc nhìn lưng rộng lớn của hắn, mí mắt nháy nháy, đột nhiên có dòng nước ấm từ khóe mắt chảy ra: "Như vậy không tốt." Nàng trầm thấp nói: "Ngươi là Vương gia, không thể cõng dân đen như ta đây."
"Chẳng lẽ muốn ta ôm ngươi đi ra?" Kiên nhẫn khó có được của hắn trong nháy mắt lại nhanh mất đi: "