
Tác giả: Hạ Kiều Ân
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 134266
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/266 lượt.
uý cỡ nào, không cần nói đến nhà bếp có chuột, chỉ cần thức ăn có một chút xíu không sạch sẽ, cũng đã là tội lớn, đừng nói chi là có chuột.”
Việc này nếu không nghiêm khắc trừng trị, những nha hoàn này sẽ vĩnh viễn không biết sợ! “Là thật, chúng con thật sự có mang chén bát, mâm đũa đi tẩy sửa sạch sẽ.” Một nha hoàn trong số đó ấp úng giải thích. “Mà ngay cả bàn ghế, tủ bát cũng cẩn thận lấy vải ẩm thấm dấm chua lau bên trong bên ngoài, tuyệt đối không chút nào sơ sẩy.” Một nha hoàn khác cũng nói.
“Đúng vậy, chúng con cũng không hiểu vì sao lại có chuột, A! Chắc là do hai tỉ muội mới tới lười biếng, không làm công việc đại nương dặn dò cho đàng hoàng, nên mới dẫn tới có chuột thì phải.”
Cúc nhi cầm đầu đám nha hoàn thông minh nhất, vừa suy nghĩ trong chốc lát, đã vội đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu người khác.
Mắt thấy đám nha hoàn ngươi một lời, ta một lời viện cớ, Lôi đại nương cũng không cố bắt tội, mà phất phất tay: “Đoàn Đoàn, Viên Viên, ra đây!”
“Dạ…!”
Cùng với hai âm thanh nhỏ nhát gan, có hai người hình dáng mượt mà, chậm chạp bước ra từ cửa đông, đó là hai tỉ muội, trông cả hai đều ngọt ngào, mặt mày ưa nhìn, kết hợp với da thịt trắng nõn thơm mềm, thoạt nhìn tựa như hai cái bánh bao nhỏ thơm ngon.
Đáng tiếc lúc này hai tỉ muội lại mang vẻ mặt đưa đám, đôi mắt to tròn khóc đến nỗi đỏ lựng.
Hai tỉ muội rụt rè đi tới sau lưng đại nương, mắt ngó đông ngó tây, không dám nhìn về phía đám người Cúc nhi. Hai tay nhỏ bé xoắn tới xoắn lui, gần như xoắn thành một cục luôn rồi.
“Cúc nhi nói hai ngươi lười biếng, có việc này không?” Lôi đại nương nghiêm mặt, đanh giọng chất vấn, quyết định thừa dịp tất cả đều có mặt ở đây mà hỏi cho ra lẽ.
“Không có không có, đại nương, chúng con không dám lười biếng.” Đoàn Đoàn sợ hãi, ra sức lắc đầu. Đôi mắt tròn xoe phảng phất lại trào ra nước mắt.
“Công việc ngài giao, thực sự chúng con đều làm hết.” Viên Viên cũng nghẹn ngào theo.
“Nếu không có lười biếng, vậy các ngươi nói xem tại sao phòng bếp lại có chuột?”
“Đó là tại vì ——” hai tỉ muội rất ăn ý, đồng thời mở miệng, cũng đồng thời ngậm miệng, đều không đủ can đảm nói ra sự thật.
“Phòng bếp không sạch sẽ mới có chuột, các ngươi nói xem Cúc nhi các nàng có làm tốt việc thuộc bổn phận của mình hay không?” “Cái này ……….” Hai tỉ muội ngập ngừng, hoàn toàn không biết có nên nói ra sự thật hay không.
Nếu nói thật, sau này hai người bọn họ chắc chắn sẽ bị mấy người nọ chỉnh đến chết đi sống lại, còn nếu như không nói thật, thì đổi lại sẽ bị đại nương trừng phạt, rốt cuộc họ nên làm cái gì bây giờ, ô ô ô…... .....
Hai cặp mắt vô cùng do dự, chần chừ dao động giữa Lôi đại nương và Cúc nhi. Mắt thấy cuối cùng sắp rơi xuống hướng Cúc nhi. Cúc nhi thông minh lại đánh đòn phủ đầu mà hét lớn lên.
“Đoàn Đoàn, Viên Viên, các người đừng có hãm hại chúng tôi đấy! Ai làm nấy chịu, hôm qua rõ ràng tới phiên trực của các người, phòng bếp sao lại có chuột, các người chắc phải biết rõ nhất!”
“Hả?”
“Phải đó, bình thường các người hay ở sau lưng mà oán trách Lôi đại nương phân quá nhiều công việc, cố tình không làm việc đàng hoàng, bây giờ xảy ra chuyện thì lại muốn đổ lên người chúng tôi!”
“Không! Không phải! Chúng tôi chưa từng oán trách ——”
“Cô đừng vì chúng tôi không giúp một tay mà vu hại chúng tôi đấy!”
“Chúng tôi, chúng tôi không ——”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Không ngờ chỉ một chuyện mà lại kéo ra nhiều nội tình bên trong đến thế, Lôi đại nương cũng không kiềm được giận dữ. Chưa từng thấy Lôi đại nương tức giận đến như vậy, hai tỉ muội bị dọa cho vô cùng sợ hãi, từng giọt nước mắt như chuỗi trân châu đứt dây ồ ồ chảy ra ngoài hốc mắt. Làm sao còn nhớ đến chuyện giải thích. Bọn Cúc nhi bên cạnh thấy mình chiếm thế thượng phong bèn đắc ý cười trộm. Nhưng vào lúc ấy, Ấn Hoan lại bước ra từ sau cây đại thụ. Hai tỉ muội vừa nhìn thấy nàng, lập tức quên cả khóc, đôi mắt đỏ hồng, dường như nhìn thấy cứu tinh mà phát ra ánh sáng.
“Đại nương.”
Nhìn vẻ mặt giận dữ của Lôi đại nương, nàng hơi hơi thu lại lông mày, nhẹ nhàng khom người, bên trong sự lạnh nhạt ẩn giấu vẻ uy nghi, khiến nàng thoạt nhìn không hề giống một nha hoàn hèn mọn, mà trái lại giống một đại tiểu thư có giáo dưỡng.
Không ngờ hơn phân nửa hạ nhân đều kéo đến sài phòng, sắc mặt Lôi đại nương càng thêm khó nhìn.
“Tại sao ngay cả ngươi cũng lười biếng? Bổ củi xong rồi sao?” Bà hùng hổ hỏi, không tránh khỏi hoài nghi nguyên nhân Ấn Hoan lười biếng đến dưới tàng đại thụ.
“Đều đã xong, đủ phần cho cả ba ngày.” Ấn Hoan thản nhiên trả lời, mắt không gợn sóng.
“Phần ba ngày?” Đại nương kinh ngạc trừng to mắt, nhưng lập tức lại đanh mặt. “Đừng có nói dối!”
“Ngài có thể kiểm tra.”
Thấy Ấn Hoan thản nhiên như thế, sắc mặt Lôi đại nương mới hòa hoãn lại.
Nha hoàn này là do Tổng quản bỗng nhiên nhận vào, sau khi vào phủ liền ném cho bà dạy dỗ, tuy thoạt nhìn là một nha hoàn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vấn đề là ở khuôn mặt nàng.
Mặt đẹp răng trắng, mắt hạnh má đào, không cười đ