Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Phi Thất Sủng

Vương Phi Thất Sủng

Tác giả: Sở Sở

Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015

Lượt xem: 134728

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/728 lượt.

n đầy ý châm chọc .
“Lưu lại” Tần Mộ Phong nhìn vào mắt nàng “Ở lại Vương phủ .”
Thiên Mạch thấy trong mắt hắn giống như đã hạ quyết tâm rất lớn “Được” Thiên Mạch ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt Tần Mộ Phong “Vương gia, người đáp ứng ta , thử yêu ta một lần , đừng để bản thân mình mãi mãi chìm đắm trong những kỷ niệm . Thải Hà cô nương ở trên trời có linh thiêng cũng không hy vọng ngươi tự hành hạ bản thân như vậy . Nếu ngươi thực sự yêu nàng hãy tự đi tìm một nữ tử mà ngươi cảm thấy yêu thương , cùng nàng sống trọn một đời . Ngươi tìm hoa bụi rậm , lại tự đóng kín trái tim mình , nếu Thải Hà cô nương biết , nhất định sẽ rất đau lòng .” Trong lòng nàng cảm thấy buồn cười, Thải Hà quả nhiên có bản lãnh , người đã chết rồi mà vẫn có thể chiếm được trái tim Tần Mộ Phong .
Hắn từng có vô số đàn bà nhưng không có ai nói với hắn những lời chân tình như vậy . Trong lòng hắn tự nhiên cảm thấy ấm áp , nhẹ nhàng mở miệng “Được, ta đáp ứng ngươi .” Ánh mắt hai người giao nhau, không khí đột nhiên trở nên mập mờ .
Toàn thân Hồng Ngạc nổi da gà , cố tình quay đầu đi , không dám nhìn bọn họ .
“Đa tạ Vương gia thành toàn .” Nàng cười nhẹ , xoay người đi ra ngoài .
Thấy nàng bước đi , Tần Mộ Phong vội hỏi “Ngươi đi đâu đó ?”
“Đến Thu Đường viện .”
“Không cần, ngươi cứ ở lại đây .” Lời vừa nói ra khỏi miệng , ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin .
Thiên Mạch trong lòng cười thầm, nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ “Ta ở đây ?” Nàng đã đánh cược với tâm tư của hắn và nàng đã thắng .
“Ngươi ở lại đây với ta .” Lão thiên, rốt cuộc hắn đang nói cái gì vậy . Tần Mộ Phong có chút xấu hổ “Thính Phong hiên chỉ có một phòng ngủ, ngươi ở trong phòng của ta .” Có thể quang minh chính đại ở trong ‘phòng’ của hắn, Liễu Thiến là người đầu tiên .
“Được .” Thiên Mạch cúi đầu, đáy mắt có một ý cười thoảng qua .
*****
Tin tức Thính Phong hiên có một nữ tử đến ở lập túc lan truyền khắp phủ Bình Nam Vương , mọi người đều suy đoán nữ tử kia rốt cuộc có lại lịch như thế nào , bộ dạng ra sao mà có thể đi vào Thính Phong hiên , có thể cùng Vương gia của bọn họ sống chung một gian phòng ? Nói như vậy Vương gia thập phần yêu thích nàng ? Trong tương lai gần , Bình Nam Vương phủ có phải sẽ có một vị Vương phi chính thức không ?
Đêm đó, Tần Mộ Phong cùng Thiên Mạch đồng thời dùng bữa ở Thính Phong hiên .
Sau khi hạ nhân bưng thức ăn lên , Phi Dương từ bên ngoài quay vào , không chút khách khí mà ngồi xuống , tự mình xới cơm . Tần Mộ Phong liếc mắt nhìn hắn , cảm thấy buồn cười “Ngươi đói lắm sao ?” Hai người bọn họ tình như tay chân , cùng ngồi ăn cơm với nhau là chuyện bình thường . Lúc hai bọn họ ở trong Thính Phong hiên cũng rất tuỳ tiện .
“Rất đói .” Phi Dương dùng sức đem thức ăn nhét cả vào miệng , coi bọn nó tưởng tượng thành Tần Mộ Phong .
Thiên Mạch nhìn cách ăn của Phi Dương nhịn không được cười thành tiếng .
Phi Dương liếc nhìn nàng “Liễu Thiến cô nương, ngươi muốn cười cứ cười đi . Ngươi là tân sủng của Vương gia , cũng là chủ tử của Phi Dương , nếu ngươi vì nhịn cười mà mang bệnh thì đó là lỗi của Phi Dương .” Hắn đối với Liễu Thiến không hề có chút hảo cảm .
Tần Mộ Phong đưa cho Thiên Mạch một đôi đữa “Ngươi cũng đói bụng rồi , ăn đi , đừng để ý đến hắn .”
Phi Dương nắm chặt lấy đôi đũa , nghiến răng nghiến lợi “Vương gia, ty chức một lần nữa ‘nhắc nhở’ ngươi , Hoàng thượng tứ hôn , thê tử chính thức của ngài là Thiên Mạch phu nhân . Cho dù giờ này không biết phu nhân đang ở đâu nhưng nếu người muốn cưới thiếp ít nhất cũng nên báo cho phu nhân một tiếng .” Thiên Mạch đã mất tích vậy mà Vương gia vẫn còn tâm tìn nạp thiếp , nói hắn bạc tình cũng không oan .
Sắc mặt Tần Mộ Phong trầm xuống “Ngươi yên tâm , nàng không sao đâu .” Liễu Thiên Mạch từ nhỏ đã sống tại hoang viên , vậy mà còn có thể học được một thân tài nghệ , có thể thấy nàng ta không hề đơn giản .
Đáy mắt Thiên Mạch xẹt qua một tia quỷ dị , sau đó lập tức hồi phục lại sự bình tĩnh ban đầu .
Tần Mộ Phong gắp một cái đùi gà để vào bát của Thiên Mạch “Ngươi gầy quá , chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ để thổi ngươi bay mất .” Nàng rất mảnh mai, giống y như Liễu Thiên Mạch .
Liễu Thiên Mạch , nhớ đến nàng, hắn đình chỉ hành động . Không biết đàn bà kia thế nào rồi ? Nàng lúc nào thì hết giận ? Lúc nào quay lại Vương phủ ?
Ngày đó tại miếu thành hoàng , hắn từng nói với nàng phải tẩm bổ cho tốt , chớp mắt một cái hắn đã quên ngay . Hắn đối với Liễu Thiên Mạch có phải rất không công bằng ?
Săc mặt Phi Dương càng khó coi , nhấn mạnh từng câu từng chữ “Vương gia, Thiên Mạch phu nhân cũng rất gầy .” Thiên Mạch gầy như thế mà Vương gia thậm chí còn không thèm liếc mắt lấy một cái .
Tần Mộ Phong không giận, đem một cái đùi gà khác gắp vào bát hắn “Ăn thức ăn của ngươi đi, đừng nhắc đến người đàn bà kia trước mặt ta , làm cho ta ăn mất ngon .” Không muốn để ý Liễu Thiên Mạch nhưng trong tâm trí lại hiện lên hình bóng của nàng .
Phi Dương buông chén cơm, cầm lấy cái đùi gà nhét vào trong miệng Tần Mộ Phong , hu


Snack's 1967