Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Phi Tuổi 13

Vương Phi Tuổi 13

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015

Lượt xem: 1342401

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2401 lượt.

“Ai dạy nàng mấy cái này?”
Chết tiệt, cư nhiên còn thuần thục hơn cả hắn, là ai dạy nàng?






Liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt đang tức giận tận trời, trong mắt biểu lộ vị giấm chua nồng nặc, Lưu Nguyệt ngược lại không chút để ý nở nụ cười, ngả đầu nằm trên đùi hắn, chậm rãi nói: “Trên thế giới này, tồn tại một loại người, gọi là thiên tài.”
Một câu kiêu ngạo cực kỳ, làm Hiên Viên Triệt nhất thời không nói nên lời.
Ở Thiên Thần quốc này, thiên tài là từ thường xuyên dùng để nói về hắn.
Mười hai tuổi mang binh chinh chiến khắp nơi, mười ba tuổi tiến đánh Mộng quốc, suất lĩnh 10 vạn binh sĩ vượt ngàn dặm, một đường đánh thẳng tới thủ đô, không người nào cản được, mười lăm tuổi, suất lĩnh 30 vạn đại quân diệt Mộng quốc, trong vòng một ngày, bình định tứ đại tiểu quốc quanh Thiên Thần quốc, mười sáu tuổi phong Vương, trở thành Thân Vương trẻ nhất trong lịch sử Thiên Thần quốc.
Hắn, là Thiên Thần quốc độc nhất vô nhị thiên tài.
Đây là Vương phi dặn hắn tìm, trong này nọc rắn độc cũng có, phấn hoa cũng có, còn thêm vài ba cây cỏ linh tinh, pha chung với nước thì có ích lợi gì?
“Hữu dụng là được rồi.” Lưu Nguyệt cũng không nhiều lời.
Kỹ thuật phối độc ở thế kỷ 21 vốn đã phát triển hơn cổ đại nhiều, thủ hạ của nàng có một người rất tinh thông cái này, nàng theo học được cũng không ít.
Có vài loại độc, không phải chỉ dùng được khi ăn uống, mà là tuỳ tâm sở dục. (muốn làm thế nào tuỳ thích)
Ngắm nhìn mười ngón tay, hoàn mỹ không tì vết.
“Vương phi, Hoàng hậu nương nương cho truyền Vương phi đi Bính Thần cung chọn lựa châu hoa (trang sức gì đó = ngọc trai), do sứ giả mang từ Tuyết Thánh quốc trở về. Sứ giả mang về rất nhiều loại, Hoàng Hậu nương nương cho vời người tự mình đi chọn.” Ngạn Hổ đẩy cửa vào, nhíu nhíu mày nói.
Lưu Nguyệt bên người không có cung nữ hầu hạ nào, nàng chán ghét bị quản thúc, mà các nàng cũng không tin dùng được.
Cho nên, ngược lại hai đại tướng bên người Hiên Viên Triệt lại trở thành người truyền tin.
“Châu hoa? Coi bộ là muốn xem thử ta là thần thánh phương nào thì hơn?” Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một tia khôn ngoan.
Ngạn Hổ gật gật đầu, trầm giọng nói: “Thuộc hạ nghĩ là nên chờ Vương gia về rồi tính, Hoàng Hậu nương nương này….” Lời không nói hết, nhưng ý tứ ần giấu kia, lưu nguyện vẫn hiểu được.
Nghe nói Hoàng Hậu sinh thái tử, Trần quý phi sinh Hiên Viên Triệt, Hoàng Hậu có Tả tướng phủ hậu thuẫn phía sau, mà Trần quý phi có Hữu tướng phủ, thế lực của hai nàng tương đương nhau.
Nhưng mà, Hiên Viên Triệt, vô cùng xuất sắc, tài năng đã muốn áp chế Thái tử Hiên Viên Thừa rất nhiều, thế cân bằng đã mất, tất khiến nhiều người âm thầm động tay động chân.
Lưu Nguyệt chưa từng trải qua chính trường cổ đại, nhưng so với quyền lực thời hiện đại thì có gì khác nhau, loại sự tình lục đục ngầm này, có lẽ người hiện đại còn rành hơn, bởi vì, họ đã tiếp thu được tinh hoa của mưu đồ đế Vương suốt 5000 lịch sử Trung Hoa.
Lưu Nguyệt không có học qua, nhưng không phải nàng không biết.
Trong mắt thoáng hiện một tia quang mang lợi hại, Lưu Nguyệt khoé miệng chậm rãi nhếch lên: “Ta là Mộ Dung Lưu Nguyệt, sợ gì ai, cứ để họ thoả nguyện, không, chính ta cũng muốn nhìn thử xem, nàng rốt cục là thần thánh phương nào.”
Dứt lời, phất tay áo một cái, trên người mặc một bộ quần áo bình thường, hướng nơi ở của Hoàng Hậu, Bính Thần cung, đi tới.
Dù sao, giờ nàng đang là một xú nha đầu, mặc phượng bào cũng không thành phượng hoàng được, còn khiến mình trông buồn cười hơn, không bằng vận một bộ bình thường phổ thông là tốt rồi.
Phía sau, Thu Ngân và Ngạn Hổ liếc nhau, lập tức một người đi theo nàng, một người lại chạy đi hướng khác.
Tinh điêu tế mài, Thiên Thầnhoàng cung, thật tinh diệu tuyệt luân.
Bính Thần cung, cung điện nơi đương kim Hoàng Hậu ở.
Lưu Nguyệt còn chưa tới nơi, tiếng cười duyên bên trong xa xa đã truyền đến, khiến nàng cả người nổi da gà.
“Mộ Dung tiểu thư đến.” Tiếng thông báo cao giọng vang lên, tiếng cười duyên bên trong lập tức im bặt.
“Tuyên vào.” Một thanh âm ung dung đẹp đẽ quý giá vang lên, thị vệ cửa lập tức khom người dẫn Mộ Dung Lưu Nguyệt vào trong.
Chậm rãi bước vào chủ điện Bính Thần cung, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua những người sớm đã tụ tập bên trong.
Oanh oanh yến yến, xuân đào thu cúc, đầy khắp nơi, một phòng toàn nữ tử xinh đẹp.
Ở giữa, trên ghế ngọc cao cao tại thượng, một phụ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá đang ngồi, nhìn qua khoảng chừng 30 tuổi, nhan sắc cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, thân vận cẩm bào nhiều màu, trên đầu cắm một cây phượng trâm, cả người, không phải do cách ăn mặc hay trang sức, toát lên khí chất hoàn mỹ cao quý, tao nhã hào phóng.
Không cần suy nghĩ cũng biết, đây tất nhiên là Thiên Thần quốc Hoàng Hậu, Liễu Diệp Thanh.
Mà ngồi phía dưới bên trái của nàng, một vị phu nhân vận cẩm bào màu tím, so với Liễu Diệp Thanh không nhỏ hơn bao nhiêu, lớn lên lại tươi đẹp như hoa thơm cỏ lạ, có


Polaroid