
Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015
Lượt xem: 1342479
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2479 lượt.
cũng không nhàn rỗi.
Vừa tiếp tục cùng Hiên Viên Triệt chạy tới trước vừa liên tục vung vẩy cổ tay hướng về phía lục Tôn đang đuổi theo đằng sau.
Nào ám tiễn, nào độc dược, khói độc gì gì đấy chẳng thèm nhìn mục tiêu cứ thẳng tay tung về phía sau.
Từng trận gió núi quét qua, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ở đẳng trước, sáu Tôn Minh Đảo ở đằng sau, gió từ bên trên thổi xuống, mang theo làn khói độc mờ nhạt ùa xuống sáu Tôn Minh Đảo ở dưới.
Cả sườn núi trong khoảnh khắc nhuộm đẫm sương khói đủ mọi màu sắc, có đỏ, có vàng, có xanh; thoáng nhìn trông đẹp vạn phần, giống như vô số cây hoa trên núi đồng loạt bừng nở.
Mà lúc này, dưới chân núi xa xa, tiếng vó ngựa ổn định rõ dần; có hai dáng người xuất hiện trên con đường phía trước vốn đi ngang qua lại chuyển hướng, đang chậm rãi tiến đến nơi này.
Hai người, hai ngựa, giẫm lên cỏ xanh tiến đến.
“Thái tử điện hạ, không phải người đang cùng quốc chủ Tuyết Thánh quốc thương lượng sao?”
Một thân cẩm bào lam sắc, một trong tứ đại hộ vệ của Thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ, Thiên Nhai đang đi theo sau Độc Cô Dạ mặc y phục màu bạch kim bỗng cau mày trầm giọng hỏi.
Lần này Thái tử bọn họ vốn muốn tới Nam Tống triều, nhưng sau lại không biết Thái tử Độc Cô Dạ của bọn họ nghĩ thế nào lại tự dưng rẽ sang hướng khác đi đến thủ đô Tuyết Thánh quốc, vui vẻ nói chuyện với quốc chủ Tuyết Thánh.
Nhưng bây giờ gã cũng chưa rõ, rốt cuộc hai người đã tán gẫu cái gì, đã nói xong cái gì? Thế nhưng chưa kịp hỏi thì Thái tử bọn họ đã vội thúc ngựa chạy lấy người.
Một thân trường bào bạch kim, Độc Cô Dạ băng lãnh vẫn tiếp tục thả ngựa đi trước.
Toàn thân tản ra hơi lạnh, ở cái tiết trời cuối xuân đầu hạ này lại khiến người ta cảm thấy rất tốt đẹp, như thể nóng nực đều tiêu biến hết.
Cưỡi ngựa đi đằng trước, Độc Cô Dạ có nghe thấy câu hỏi của Thiên Nhai nhưng y không trả lời.
Quan huyện không bằng hiện quản (quản lí hiện thời).
Tuy y đã bàn bạc xong với quốc chủ Tuyết Thánh về các điều kiện y đã nghĩ kĩ, nhưng đối với chỗ Hách Liên Vân Triệu y còn chưa lo ổn thoả.
Chiếm giữ một nửa giang sơn của Nam Tống, hắn ta có vội thế nào đi nữa thì cũng phải tự mình đi lo cho ổn thoả mới phải.
Thiên Nhai không thấy Độc Cô Dạ trả lời cũng liền im lặng không nói.
Thái tử cảm thấy không cần phải thừa lời nói cho gã, hoặc có nói thì gã cũng không hiểu, vậy nên đơn giản là sẽ không mở miệng; thói quen này của thái tử bọn họ đã sớm trở thành điều quen thuộc với gã.
Quay đầu nhìn ngọn núi trước mặt, Thiên Nhai buồn chán đưa mắt vô vị ngó lướt qua.
“A, Thái tử, trên núi có người thả độc.” Ngẩng đầu, ngọn núi cao chót kia vừa đúng rơi vào tầm mắt Thiên Nhai; cũng là một trong số các cao thủ, gã liếc mắt liền nhận ra làn sương sặc sỡ kia là khói độc chứ không phải hoa núi đồng loạt bừng nở, tức khắc a một tiếng.
Độc Cô Dạ nghe thấy cũng chỉ nghiêng mắt lướt qua, không phản ứng gì tiếp tục đi về phía trước.
Việc đó, y không quan tâm.
Rong ngựa đi tiếp, không chút chậm lại.
**************
Lại nói đến Hiên Viên Triệt đang túm lấy Lưu Nguyệt phóng như bay tới vị trí Vân Triệu đã chỉ.
Tuy ở đằng sau, Lưu Nguyệt đã giở ra hàng ngàn mánh lới, nhưng sáu Tôn Minh Đảo chính là sáu Tôn Minh Đảo, trò bịp nho nhỏ này nào có thể đối phó được họ.
Tiếng xé gió mãnh liệt; ám khí, khói độc, tất cả đều vô tác dụng.
“Ầm!!” Một tiếng vang dữ dội, chỗ Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt vừa mới đứng vài giây trước bây giờ cây cối văng tứ tung, bị kiếm khí cường đại san bằng thành bình địa.
“Rào…..” Tiếng rạn nứt vang lên, cây cối sụp đổ vô số. “Oàng!” Đất đá bay loạn, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một cái hố. (hãy tưởng tượng nó như cái ổ trâu – lớn hơn ổ gà và nhỏ hơn ổ voi:)))
Bụi cát mù mịt bốn phía, phủ lên đầy đầu đầy người Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt; nếu không phải họ chạy nhanh thì cái hố to đùng kia chắc hẳn sẽ xuất hiện trên thân Hiên Viên Triệt.
Khinh công của Hiên Viên Triệt giỏi vô cùng, tốc độ dĩ nhiên khỏi bàn, thế nhưng mang theo Lưu Nguyệt thì kiểu gì cũng có chút cản trở.
Mà sáu Tôn Minh Đảo mỗi kẻ đều rảnh rang thoải mái một mình một người, khoảng cách giữa họ với Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt dần dần bị rút ngắn một cách mạnh mẽ.
“Lam, Bạch, Hồng, Lục, Kim.” Hắc Tôn dẫn đầu đoàn người đã trông thấy Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, vung tay, lạnh lùng buông một tiếng gọi năm vị Tôn còn lại.
Chớp mắt, năm Tôn tức khắc tản ra, tạo thành thế quạt lao đến vây đánh Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt; xem ra lần này muốn tiêu diệt Hiên Viên Triệt tại đây.
“Còn gần mười trượng.” Ánh mắt Lưu Nguyệt lướt qua, nhanh chóng ước chừng khoảng cách rồi nói với Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nghe được nhíu mày.
Lúc này bọn họ còn đang ở giữa lưng chừng núi, địa phương mà Vân Triệu chỉ định còn cách khá xa; cứ tiếp tục như vầy chắc chắn không đến được nơi đó.
Hai địch sáu, đã đoán trước là thắng không nổi.
Mặt mày trầm xuống, Hiên Viên Triệt vừa điên cuồng lao đi, hai con ngươi tinh lượng thần tốc quét tới khoảng đất