Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Phi Tuổi 13

Vương Phi Tuổi 13

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015

Lượt xem: 1342483

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2483 lượt.

đá nơi vách núi bên cạnh rồi bất chợt quát khẽ: “Ôm chặt ta.”
Thanh âm vừa dứt, hắn liền quay đầu chuyển hướng, phóng tới bên vách núi cheo leo.
Núi non hiểm yếu, vách đá trơn truột, giống như một tấm gương dựng đứng nghiêng nghiêng trên mặt đất.
Thảng hoặc có một hai thân cây vươn dài ra khỏi vách núi, ngó đầu qua, tưởng như tròng mắt cũng muốn rớt xuống đáy sâu, hiểm trở khác thường.
Một cái nhún mình lao đến bên vách đứng, Hiên Viên Triệt trở tay ôm chắc thắt lưng Lưu Nguyệt, thân hình nhoáng lên, tấm lưng cẩn thận dựa vào vách đá nhẵn bóng như mặt gương, trượt xuống.
Gió núi rét lãnh thấu xương ập lên khuôn mặt, bức bách Lưu Nguyệt không thể mở nổi mắt.
Không khí như cuồng phong lao vào trong phổi, trong chớp mắt hô hấp như bị đình trệ.
Tóc tai hỗn độn, những sợi tóc quấn lấy nhau bừa bãi vũ động. Khoé miệng nhè nhẹ run rẩy, Lưu Nguyệt càng gắt gao nắm chặt bàn tay của Hiên Viên Triệt, đuôi mắt lướt qua bên dưới – còn cách mặt đất tầm ba trăm thước nữa.
Cứ từ đỉnh núi trượt xuống như thế, bảo hiểm hay cái gì cũng không có, cho dù là nàng thì liều mạng kiểu này chính là lần đầu tiên.
Phút chốc, trong mắt chỉ in bóng vách đá như gương đồng sáng loáng kia.
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, như một thác nước cao nghìn dặm, đổ xuống.
Vừa lúc ấy Độc Cô Dạ vẫn đang đi ngang chân núi, khoé mắt sớm nhận thấy sự biến đổi trên vách đá liền không khỏi nhẹ ghìm cương ngựa chậm lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Lướt xuống từ độ cao như thế – Đây là không cần mạng nữa hay là to gan lớn mật tới độ tột đỉnh rồi?
Tiếp tục ngẩng đầu, nhìn theo hai thân ảnh tựa như ánh sao băng rơi xuống; Độc Cô Dạ thản nhiên dừng lại –– y thật muốn nhìn xem hai cái người kia chết thế nào.
Dám từ đó lao xuống.
Con ngươi lãnh đạm tựa hồ sâu, không gợn lên một nét sóng nhỏ nhoi.
Tóc đen tung bay, cuồng loạn đan xen, rơi xuống từ trời, làn gió nuối tiếc, đuối sức cố giữ lại những lọn tóc đen tuyền mềm mại ấy làm lộ ra khuôn mặt của hai chủ nhân.
Càng lúc càng gần, dung mạo kia càng lúc càng rõ rệt.
Độc Cô Dạ ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt của hai người kia, bỗng nhiên rùng mình, gương mặt ấy hoàn toàn ngoài ý muốn của y; trong chốc lát, trái tim khẽ nảy lên.
Thân thể lười biếng trên lưng ngựa liền ngồi thẳng dậy.
Mi mắt chớp chớp, Độc Cô Dạ chăm chú nhìn hai người trượt từ trên đỉnh núi xuống – nếu y không nhầm, trong đó có một người…… là Lưu Nguyệt…….
Mí mắt thoáng cái như nổi cộm.
Giờ này Lưu Nguyệt đáng ra phải ở Bắc Mục chứ, sao có thể ở nơi này?
Lại rất nhanh lướt qua người bên cạnh Lưu Nguyệt, đôi mắt Độc Cô Dạ trở nên lạnh lẽo; Hiên Viên Triệt, là Hiên Viên Triệt, sao nàng lại ở cùng với Hiên Viên Triệt?
Không cho phép Độc Cô Dạ nghĩ nhiều gì thêm, từ trên vách đá sau lưng hai người Triệt Nguyệt đột nhiên xuất hiện sáu thân hình cũng men theo bờ đá lướt xuống dưới.
Hai trước, sáu sau.
Độc Cô Dạ lại chớp mắt.
Đây là làm sao? Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt bị người đuổi giết?
Công phu của hai người kia đã cao đến thế thì thế nào lại bị người đuổi giết tới mức phải chạy trốn tới một nơi nguy hiểm như vầy?
Suy nghĩ lưu chuyển rất nhanh trong đầu óc y – một bóng người phóng vụt qua, bắn tới bên dưới vách đá.
Vù vù lao xuống, cho dù trên đường rơi trượt có túm được vài cành cây, làm giảm tốc độ rơi xuống nhưng tiếng xé rách không khí vẫn rít lên bên tai.
Hiên Viên Triệt ôm chặt Lưu Nguyệt, tay phải vận lực, dồn toàn bộ công lực toàn thân lên bàn tay, trở tay định đánh vào vách đá sau lưng để giảm tốc độ lần cuối.
Thế tay quét lên không trung, nhưng chưa đánh ra.
Khoé mắt Hiên Viên Triệt đột nhiên bắt được thân ảnh một người đang từ phía dưới bay đến chỗ bọn họ, phất tay chuẩn bị tung tới cho họ một chưởng.
Mục mâu thần tốc quét qua – đồng tử Hiên Viên Triệt trừng lớn, Độc Cô Dạ.
Nháy mắt nhận ra kẻ từ phía dưới bay lên kia là Độc Cô Dạ, Hiên Viên Triệt nhanh chóng biến chiêu.
Tay phải giơ lên, không đánh vào thạch bích sau lưng mà chuyển xuống, thẳng thắn đối lại với một chưởng đánh lên của Độc Cô Dạ.
“Ầm!” Chỉ nghe một tiếng rung vang động, Lưu Nguyệt cảm thấy tốc độ rơi như bị chặn sững lại trong không trung, ngay sau đó thân hình trở nên mềm nhẹ đến tưởng như sắp lay động theo làn gió cuốn; Chờ đến khi nàng phản ứng lại, hai chân đã yên ổn đứng trên mặt đất.
Mà trước mặt nàng, Độc Cô Dạ liên tục lùi ra sau mấy bước mới có thể ổn định tiếp được nội lực phản kích trong một chưởng của Hiên Viên Triệt; y ngẩng đầu nhìn lại.
“Cảm tạ.” Hiên Viên Triệt đứng lại, lạnh lùng bình tĩnh ném hai chữ cho Độc Cô Dạ rồi ngay lập tức xoay người nắm lấy tay Lưu Nguyệt tiếp tục chạy tới địa phương Vân Triệu đã chỉ định.
Ngay ở đằng trước thôi, gần lắm, lập tức là đến rồi.
“Độc Cô Dạ.” Lưu Nguyệt cũng không nghĩ tới sẽ gặp Độc Cô Dạ ở nơi này, không khỏi có phần hơi hơi kinh ngạc.
Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc chứ, Lưu Nguyệt nàng cũng là quỷ tinh linh nha. (tinh linh rãnh mãnh)
Gặp Độc Cô Dạ tại đây liền tức khắc giơ tay làm dấu cho y xem, sa