pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Tác giả: Tâm Lam

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 134634

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/634 lượt.

ông tốt có quan hệ sao a?"
"Ai nha, cách cách, chuyện này dĩ nhiên là rất có quan hệ nha!" Tần má má nhịn không được lên tiếng. “Lan phúc tấn đoán rằng người có thể là mang thai tiểu bảo bảo, cho nên mới ăn uống không tốt!"
Khương Đông Ly mở to mắt, thì thào lẩm bẩm: "Bụng của con đang có tiểu bảo bảo sao? Thật vậy chăng?"
Lan phúc tấn mở miệng cười, ôn nhu nói: "Con và Đức Tuyển ở cùng phòng cũng hơn một tháng, con đã là người của nó, hiện nay mang thai tiểu bảo bảo của nó cũng là lẽ đương nhiên!"
"Nếu con thực mang thai tiểu bảo bảo, Đức Tuyển ca ca có thể sẽ không còn chán ghét con phải không?" Khương Đông Ly vỗ nhẹ bụng thành thật hỏi.
Lan phúc tấn nghe vậy, vẻ mặt bỗng dưng biến đổi, ánh mắt khẽ liếc qua trao đổi với Tần má má, mất một lúc lâu sau, mới miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, làm yên lòng nàng nói: "Đức Tuyển cũng không phải chán ghét con, chỉ là… Chỉ là nó không chỉ thích một mình ngươi!"
Lan phúc tấn không biết nên nói như thế nào mới tốt, mới vừa rồi khi dùng bữa tối thì Đức Tuyển bỗng nhiên tuyên bố hắn chuẩn bị cuối tháng sẽ đến Cung Hoàng thân phủ cầu hôn Uyển Thanh canh cách, một tháng sau sẽ cưới Uyển Thanh cách cách làm vợ chính thức, làm thiếu phúc tấn của hắn.
Bà cùng Đa La Duệ quận vương đã tìm mọi cách khuyên can, vì Đông Ly nói giúp bao lời hay ý đẹp, nhưng mà vẫn không thể thay đổi quyết định của Đức Tuyển. Vì thế, bà không biết nên nói chuyện này với Đông Ly như thế nào, cho nên mới gọi Tần má má cùng bà đến đây.
"Ngạc nương, người nói Đức Tuyển ca ca hắn thích nữ nhân khác rồi sao!" Khương Đông Ly thoáng thất vọng cúi đầu.
"Điều này cũng đúng! Con chỉ là tiểu thiếp của hắn, thê tử mà hắn cưới chắc chắn phải là người hắn thích!"
"Ly nhi. . ." Nét mặt Lan phúc tấn tràn đầy vẻ đau lòng.
Tần má má thấy bộ dáng khó xử Lan phúc tấn, liền mở miệng nói: "Cách cách, người nghe ma ma nói, nữ nhân không thể so với nam nhân, nữ nhân chúng ta chỉ có thể có duy nhất một người nam nhân, sau đó sống trọn đời vì hắn cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Nhưng nam nhân thì khác, nam nhân có thể có rất nhiều nữ nhân, bọn hắn có thể ba vợ bốn nàng hầu, thoải mái hưởng thụ thứ họ gọi là hạnh phúc, còn chúng ta cũng chỉ có thể biết an phận, làm theo hắn mà thôi, người hiểu chưa?"
Nói như vậy hẳn là có thể giảm thấp đi thương tổn của nàng! Tần má má bất đắc dĩ nhìn qua Lan phúc tấn một cái.
Khương Đông Ly im lặng không nói gì, nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của ma ma, nàng tuy là người của Đức Tuyển ca ca, nhưng cũng không có nghĩa là hắn chỉ thuộc về nàng, tương lai hắn còn có thể cưới nữ nhân khác!
Lan phúc tấn nhìn Khương Đông Ly có vẻ im lặng, trong lòng thực không nỡ. Bà đem nàng ôm vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ về, thương tiếc nói: "Ly nhi, đừng buồn nữa! Có ngạc nương ở đây, ngạc nương sẽ không cho phép Đức Tuyển bạc đãi con, nếu con thực mang thai tiểu bảo bảo, vì gia đình chúng ta sinh ra con nối dõi, ngạc nương chắc chắn buộc Đức Tuyển lập con làm trắc phúc tấn, con sẽ không thua kém người khác nữa, biết không?"
Đây là khả năng duy nhất mà bà có thể làm để giúp đỡ Ly nhi, chỉ cần Ly nhi sinh hạ một đứa con cho Đức Tuyển, bà liền có đủ lý do bắt hắn lập Đông Ly làm trắc phúc tấn, đảm bảo địa vị  trong tương lai của  Ly nhi ở Đa La duệ vương phủ.
Khương Đông Ly nghe xong, cũng không cảm thấy vui hơn chút nào, nhưng chỉ chậm rãi gật gật đầu, nàng biết ngạc nương đã nghĩ đến tất cả biện pháp giúp nàng, nàng thật sự không nên tiếp tục làm cho ngạc nương vì nàng mà lo lắng!
Nghĩ về chuyện này, nàng ngẩng đầu lên, hướng nhìn Lan phúc tấn nở bằng một vẻ mặt vui vẻ như một đóa hoa chớm nở.
Đêm xuống, Tinh nhi hầu hạ Khương Đông Ly tắm rửa xong, sau đó mời nàng đi nghỉ ngơi.
Đã gần đến giờ đi ngủ, Đức Tuyển vẫn chưa trở về phòng, mà nàng cũng không muốn ngủ, vì thế đi đến bên cửa sổ, mở các cửa sổ ra, ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm ánh trăng bên ngoài.
Đêm nay lại là một đêm trăng tròn, mặt đất tĩnh lặng phủ đầy một màu bạc trắng rực rỡ, khiến cho cảnh vật như bị che khuất bởi sương mù, trở nên mông lung, vừa như nơi tiên cảnh kì ảo vừa chập chờn hiện thực.
Khương Đông Ly đắm chìm mê mẩn, để mặc từng trận gió đêm lạnh từ từ thổi vào người, nàng hoàn toàn quên mất phải mặc thêm áo khoác.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, làn da trắng tuyết cùng dung nhan tuyệt mỹ dịu dàng toả sáng, càng thêm diễm lệ vô song.
Đức Tuyển mở cửa phòng, nhìn thấy cảnh xuất thần đó khiến cả người bỗng dưng nín thở.
Hắn lẳng lặng nhìn thân ảnh tao nhã phủ đầy ánh trăng bên cửa sổ. Lúc này, gió nổi lên làm tóc nàng bay bay, những sợi tóc đen bóng vừa mảnh mai nhưng cũng vừa cứng cáp, Đức Tuyển nhận ra tận đáy lòng của chính mình dâng lên một thứ tình cảm ôn nhu dịu dàng, hận không thể lập tức xông lên phía trước đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng!
Nhưng hắn không thể!
Hai tay của hắn nắm thành quyền, cố gắng kiềm lại thứ tình cảm ủy mị đang cuồn cuộn như sóng triều kia, hắn ngày càng mê muội và yêu nàng say đắm, nó dường như muốn vượt qua luôn cả kh