
Một Đêm, Một Ngày, Một Năm, Cả Đời
Tác giả: Tâm Lam
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134638
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/638 lượt.
n là không có trở ngại gì, hắn càng không cần phải nhận thua với ông thầy tướng số mù kia, chấp nhận nàng đã là sự nhượng bộ cực hạn của hắn rồi! Cái gì đoán số như thần, hắn cố tình không biến chuyện kia sẽ thành sự thật.
Đức Tuyển không trả lời câu hỏi của nàng, lại đem cả người nàng quay lại, khiến nàng quay mặt về phía hắn.
"Ngươi đã không muốn ngủ, vậy đừng trách ta không cho ngươi yên ổn nghỉ ngơi." Hắn nói xong lại đè lên người nàng, trong phòng lần nữa lại truyền ra tiếng thở gấp cùng rên rỉ…
================
Việc Đức Tuyển tới Cung Hoàng thân phủ cầu hôn chẳng những không gặp trở ngại, ngược lại tiến hành thật sự thuận lợi.
Khi Cung Hoàng thân trông thấy Đức Tuyển tuấn tú lịch sự, tướng mạo hiên ngang, hơn nữa gia thế lại là hoàng tộc, được Hoàng Thượng vô cùng sủng ái nhất trong số những vương tôn công tử trẻ tuổi, hắn được trọng dụng vô cùng, ông không lý nào lại không đáp ứng!
Hơn nữa mười năm trước ông cùng với Đa La duệ quận vương sớm có ước định gả Uyển Thanh cho Đức Tuyển, nếu không bởi vì Đức Tuyển đột nhiên sinh bệnh kỳ quái, thì cho dù nói cái gì hắn cũng sẽ không chủ động từ bỏ bên thông gia môn đăng hậu đối này, sau đó buộc lòng đem cháu gái Đông Ly nhanh chóng đưa vào Đa La Duệ vương phủ làm cô dâu xung hỷ!
Ông không ngờ được mình đã phạm sai lầm, Đức Tuyển bất ngờ được sống lại giống như kỳ tích. Cung Hoàng thân hối hận chán nản không thôi, không duyên cớ lại mất đi thông gia hiển hách như vậy, nha đầu Đông Ly kia liền một bước bay lên cao làm phượng hoàng, còn ông thì phải rước vào mình cái danh bất nghĩa.
Vẫn tưởng rằng chuyện hôn nhân này đã sớm không thành, ai cũng biết Cung Hoàng thân phủ rất xấu hổ về chuyện trước đây, nếu Đa La Duệ vương phủ có ý chấp nhận đông ly trở thành thiếu phúc tấn của Đức Tuyển, bọn hắn cũng là không có lời nào để nói!
Nhưng mà sự thể biến hoá thật kỳ lạ khó lường! Đức Tuyển lại cương quyết chỉ nạp Đông Ly làm thiếp, sau đó có dự định cưới Uyển Thanh làm vợ! Đúng thật là đảo một vòng tròn thật lớn, vị trí thiếu phúc tấn của Đa La Duệ vương phủ vẫn chỉ là của Uyển Thanh!
Cung Hoàng thân vui mừng còn không kịp, làm sao có thể từ chối được chuyện hôn sự thuận lợi này.
Cứ như vậy, hai nhà bàn bạc một tháng sau tổ chức hôn lễ chính thức cho Đức Tuyển, danh chính ngôn thuận rước Uyển Thanh cách cách vào cửa Đa La duệ vương phủ.
Chuyện này rất nhanh liền truyền rộng khắp thành Bắc Kinh, ai ai cũng vì Đông Ly cách cách mà thương cảm và bất bình vì thế đầu đường cuối ngõ mọi người truyền nhau một bài đồng dao mỉa mai chế nhạo.
“Cô nữ trùng hỉ nhập vương để, công thành lui thân hạ đường thê.”
Dịch: “Bé gái mồ côi gả vào nhà đế vương để xung hỷ, sau khi chuyện thành liền bị phế danh phận chính thê.”
Ba chữ "Hạ đường thê" này dùng để châm chọc một thê tử chính thất là Khương Đông Ly sau khi hết giá trị sử dụng liền bị vứt bỏ, phế làm tiểu thiếp.
Cho dù trên phố dân gian truyền nhau câu ca như thế nào, lại nhất nhất không thể dao động quyết định của Đức Tuyển! Hắn mặc kệ người khác thấy hắn thế nào, nói hắn ra sao, Uyển Thanh cách cách nhất định hắn sẽ cưới, còn về phần Đông Ly hắn cũng đã thầm quyết định rồi; chỉ có thân phận địa vị của nàng mãi không thể thay đổi, nàng mặc dù không phải vợ chính thức của hắn, nhưng vĩnh viễn bắt buộc phải là người của hắn!
Nguyên lai tử yên hồng khai biến
Tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi thản.
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên
Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện!
Triêu phi mộ quyển, vân hà thúy hiên;
Ngẩn ngơ ba tháng xuân nghiêng qua trời.
(Du viên kinh mộng)
Mẫu đơn nở báo hiệu hè đã qua, những chiếc lá vàng xào xạc rơi rụng, những bông quế thơm ngát đầu mùa đã chớm nở hoa, tiết trời đã bắt đầu vào thu.
Ngày hôm đó cũng giống như mọi ngày, Khương Đông Ly ngồi một mình trong đình ngắm ao sen.
Bạch liên trong ao giờ đây đã gần tàn hết, chỉ còn mấy lá sen tròn phập phồng trôi nổi trên mặt nước.
Mùa thu từng bước thấm dần vào thiên nhiên, trăm cánh hoa thay nhau rơi rụng trong hoa viên, chỉ còn lại những xác hoa hồng hồng lấm trong đất, tơ liễu hãy còn phất phơ trong gió, thế nhưng tiếng thánh thót của oanh yến giờ như tan biến đâu mất, chỉ còn lại phía xa xa mấy tiếng hồng nhạn í ới gọi nhau về phương nam trú rét, hoa phủ kín đầy con đường nhỏ như từng lớp tuyết trắng, cây cối xác xơ trơ trụi cành lá, đắm chìm trong vẻ đẹp ảm đạm thê lương.
Khương Đông Ly ngồi ở trên ghế đá, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cảnh thu tĩnh lặng trước mắt, tự đáy lòng dâng lên một nỗi cô đơn lạnh lẽo chưa bao giờ có, nàng khẽ thở dài một hơi.
Đột nhiên, một chiếc áo được choàng nhẹ lên vai của nàng, nàng vừa quay đầu lại nhìn thì tình cờ bắt gặp ánh mắt thương xót đau đớn của Tinh nhi.
“Cách cách, sao người lại ngồi ở nơi gió lớn như thế này? Người cũng không nhớ phải mang theo áo ấm nữa, thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh!” Tinh nhi đau lòng nhắc đi nhắc lại.
Khương Đông Ly khẽ mỉm cười, “Ta không biết ta c