
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134877
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/877 lượt.
ếu không phải hôm nay có chút chuyện trì hoãn, phải lùi lại chút thời gian tổ chức hoạt động nướng thịt để nhân viên trong công ty đoàn kết hơn, sẽ không gặp được chuyện tình thú vị này!
Cảm thấy thú vị, Ôn Thiệu Hằng khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn đôi nam nữ kia càng lúc càng xa, lúc này mới thu hồi ánh mắt, dặn người lái xe Ôn Nhã, "Lái xe đi!"
A. . . . . . Quyết định! Tối nay phải đi tìm bạn tốt nói chuyện.
bbs. . cn
Tức giận! Anh vô cùng, vô cùng tức giận!
Lúc trước, nghe cô nói bị làm phiền, thậm chí bị động tay động chân thì quả thật trong lòng anh có cảm giác khó chịu cùng căm tức mà không nói ra được, nhưng chưa từng nghĩ đến lúc chính mắt mình nhìn thấy tay heo của người đàn ông kia nắm lấy tay cô, hơn nữa không biết xấu hổ mà nói ra những chuyện hoang đường làm người ta nghẹn họng thì mình lại tức giận tới mức này.
Đúng vậy, tức giận!
Hơn nữa lửa giận tới quá nhanh, như cơn sóng thần cuốn phăng toàn thân, trong nháy mắt lý trí của anh hầu như không còn, tức giận xông lên phía trước bảo vệ cô ấy, hận không được đem tay heo mập đã chạm tới cô bóp nát.
Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu anh mới lại có cảm xúc kích động như vậy?
Đột nhiên ý thức được mình khác thường, Tề Thiệu Khải ngẩn ra, đang đi nhanh bỗng dừng lại, lại làm cho cô gái đi sau anh không kịp dừng lại, mặt đâm thẳng vào lưng anh, chỉ nghe thấy tiếng ‘Bịch’, ngay sau đó ——
"Oa!" Tiếng kêu đau thảm thiết vang lên, Đường Dĩ Kỳ "Lấy mũi đánh lưng" đau đến mức mắt nổ đom đóm, theo bản năng lấy tay che mũi đỏ, nước mắt ròng ròng lên án, "Anh làm gì đột nhiên dừng lại thế?"
Ô. . . . . . Thật may là cô không có sửa mũi, nếu không với cú va chạm vừa rồi, sợ rằng xương sụn nhân tạo đã lệch khỏi vị trí.
"Như vậy mà cũng bị đụng? Cô mù sao?" Quay người lại, Tề Thiệu Khải mặt lạnh nhìn cô, nhưng bàn tay thon dài lại buông tay cô ra, nhẹ nhàng cẩn thận kiểm tra, chỉ sợ cái mũi của cô bị thương.
"Làm sao tôi biết anh dừng lại. . . . . ." Không thể tin được anh ta còn quay lại mắng người, anh ta kiểm tra từ mặt bên trái sang bên phải, miệng của Đường Dĩ Kỳ vẫn giận dữ tố cáo."Mặc dù mũi của tôi không tính là cao, nhưng cũng không tẹt a! Nếu anh hại tôi thành Mike Jackson, tôi tuyệt đối sẽ nguyền rủa anh cả đời . . . . . ."
Làm như không nghe thấy lời uy hiếp, Tề Thiệu Khải nâng mặt của cô lên nhìn kỹ một lúc lâu, sau đó mới nói: "Yên tâm đi! Cô cùng Mike Jackson vô duyên."
"Tốt nhất là như vậy á!" Tức giận trừng mắt nhìn anh ta, Đường Dĩ Kỳ sờ sờ mũi còn hơi đau, nhớ tới vừa rồi anh ta bảo vệ cô trước mặt ‘chân tự hải’, trong lòng cảm thấy ấm áp, cười vui vẻ nói: "Vừa rồi cảm ơn anh."
Ha ha. . . . . . Vừa nãy bị anh kéo đi, không kịp nói điều gì, giờ có chút thời gian, vội vàng nói lời cảm ơn, để cho người ta khỏi nói cô là không biết lễ độ.
Cô nhắc lại, trong đâu Tề Thiệu Khải lại hiện lên cảnh tượng Tằng Chí Hải nắm tay cô, gương mặt tuấn tú hơi biến sắc, ngọn lửa tức giận lại bùng lên."Thường ngày tên đầu heo đó cũng đối xử với cô như vậy sao?"
"Một tháng gần đây mới như vậy, trước kia mục tiêu không phải là tôi." Nhún vai một cái, nói đến "Chân tự hải", Đường Dĩ Kỳ không biết phải làm sao.
"Vì sao gần đây lại chuyển sang cô?" Trong lòng không vui, anh lạnh giọng hỏi.
"Bởi vì ‘mục tiêu’ trước đây bị làm phiền ức quá nên nghỉ việc à!" Thở dài một tiếng, cô cảm thấy bi thương và oán hận.
Ai. . . . . . Trước kia cô rất thông cảm với "Mục tiêu" bị dây dưa đó, nhưng thật không ngờ, sau khi "Mục tiêu" nghỉ việc, người cần thông cảm lại là mình.
Ô. . . . . . Chẳng lẽ cô cũng có kết cục ‘Ức quá nghỉ việc’ sao?
"Đây là quấy rối tình dục trong văn phòng!" Không nhịn được cau mày, Tề Thiệu Khải nói: "Sao không phản ảnh lên công ty?" Một công ty tốt thì không nên xảy ra chuyện như vậy.
"Thật ra thì nhân viên nữ bọn tôi cảm thấy không hài lòng, cũng không phải là không phản ảnh lên quản lý, nhưng nghiệp vụ người ta chối, quản lý liền mở một con mắt, nhắm một con mắt, coi như không biết, chúng tôi chẳng qua là nhân viên thường, cũng không có cơ hội vượt cấp tố cáo với tổng giám đốc." Bĩu môi, Đường Dĩ Kỳ đã sớm biết chuyện sẽ như vậy.
"Công ty nát!" Ba chữ ngắn gọn, Tề Thiệu Khải lạnh lùng bình luận.
"Cũng không thể nói như vậy á!" Gãi đầu, Đường Dĩ Kỳ rất công bằng nói giúp cho công ty."Trừ ‘chân tự hải’ ra, thì công ty chúng tôi rất tốt, không chỉ có chế độ phúc lợi cùng quy chế đều tốt, tiền lương cũng được, rất nhiều người muốn vào."
Cũng là bởi vì công ty tốt, nên đồng nghiệp kia mới có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng không chịu nổi mới nghỉ việc; đau lòng, nhưng giờ đổi thành mình rồi, nhưng là. . . . . . xin thứ lỗi cô không có khả năng chịu đựng giống đồng nghiệp đó, mới có một tháng đã không chịu được.
Ai. . . . . Sau khi bùng nổ, chắc sau này ở công ty sẽ không thể sống yên rồi.
Nghĩ như vậy, Đường Dĩ Kỳ xụ mặt xuống, sắc mặt thảm thương.
"Công ty của cô tên gì?" Rõ ràng không đồng ý với cô, Tề Thiệu Khải hừ một tiếng rồi hỏi thăm.
Anh nghĩ, hôm nào rãnh rỗi sẽ hỏi Ôn