
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134879
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/879 lượt.
nghiêng người về phía trước. . . . . .
"Anh, anh định làm gì. . . . . ." Bị gương mặt đẹp trai của anh càng lúc càng tiến lại gần, Đường Dĩ Kỳ hơi bối rối kêu lên, vẫn còn chưa nói xong, cảm thấy hoa mắt, bên môi bị người ta nhẹ nhàng lau qua, sau đó anh ta ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình.
"Dính." Mỉm cười lắc lắc khăn giấy dính chocolate, giống như chuyện giúp cô lau miệng là chuyện đương nhiên.
"Oh. . . . . .cám ơn!" Lắp bắp nói cám ơn, mặt cô đỏ lên lúng túng kháng nghị. "Anh có thể bảo tôi, tôi có thể tự lau được rồi!"
Muốn chết! Anh ta có biết hành động đó khiến con gái mặt hồng tim đập, thậm chí hiểu lầm hay không.
Nghe vậy, Tề Thiệu Khải bỗng dưng ngẩn ra. . . . . .
Đúng a! Rõ ràng cô ấy có thể tự mình làm, vì sao anh lại có cử chỉ thân mật như vậy với cô? Từ trước đến giờ anh không chủ động đụng vào người khác, có thể nói là chán ghét, nhưng vì sao đối với cô, lại là trường hợp ngoại lệ?
"Anh không nên có hành động dịu dàng như vậy đối với con gái!" Thành thật khuyên bảo, Đường Dĩ Kỳ nhắc nhở."May mà đối tượng là tôi, nếu không anh sẽ bị người ta hiểu lầm là anh đối với người ta có tình ý rồi."
Chẳng biết tại sao, nghe cô nói như thế, Tề Thiệu Khải lại cảm thấy có chút không vui."Vậy sao cô không hiểu lầm?"
"Ách. . . . . . Anh muốn tôi hiểu lầm?" Đường Dĩ Kỳ há hốc mồm hỏi ngược lại. Quái! Chuyện gì xảy ra với người này vậy? Hình như cô không hiểu lầm, anh ta không vui!
Thật ra thì cô cũng là con gái, với cử chỉ thân mật vừa rồi của anh, cô cũng xấu hổ, chẳng qua là ngượng ngùng không dám thừa nhận mà thôi a!
". . . . . ." Không biết nên nói gì, chính xác mà nói, là Tề Thiệu Khải vẫn chưa hiểu trái tim mình, quyết định nói sang chuyện khác."Phải về thôi?"
"Được!" Dù sao lau hết dầu, cơm nước no nê rồi, có thể về nhà ngủ bù, thật là tốt.
Gật đầu một cái, Tề Thiệu Khải phất tay, lát sau, phục vụ tới tính tiền đồng thời, còn đưa túi giấy đựng hai hộp đồ ăn.
"Thưa ông, đây là đồ ông đã dặn." Cười thân thiết, người phục vụ trẻ tuổi cung kính đem túi giấy đưa cho anh ta.
"Cám ơn." Gật đầu nói cảm ơn, Tề Thiệu Khải lấy thẻ vàng từ ví da đưa cho phục vụ.
"Xin chờ một chút, lập tức sẽ quay lại." Cầm thẻ tín dụng, phục vụ rất nhanh lui xuống đi cà thẻ tính tiền.
Chờ phục vụ rời đi, Đường Dĩ Kỳ nhìn túi giấy trên bàn, tò mò hỏi: "Là cái gì vậy?"
"Một chút điểm tâm chocolate, cho cô." Đem một hộp bên trong túi đưa cho cô, Tề Thiệu Khải từ từ nói.
Món điểm tâm chocolate? Cho cô sao?
Đường Dĩ Kỳ lặng đi một chút, sau đó vui vẻ nở nụ cười rực rỡ, vui vẻ nói, "Cám ơn!"
Ha ha. . . . . . Không nghĩ sau khi anh ta biết cô thích điểm tâm chocolate, lại đặc biệt bảo nhà hàng mang lên cho cô, làm cô vừa được ăn vừa được mang về, thật sự làm cho người ta rất cảm động.
"Ừ." Khẽ gật đầu đáp nhẹ một tiếng, chẳng biết tại sao, Tề Thiệu Khải cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Vậy còn cái túi trong tay anh là cái gì?" Cô cười, tò mò lại hỏi.
"Cái này a. . . . . ." Nụ cười đáng yêu, Tề Thiệu Khải đặc biệt cưng chiều vật nuôi."Đây là muốn mang về hối lộ Độc Nhãn."
A. . . . . . Một phần thịt bò bít tết cao cấp, Độc Nhãn sẽ rất thích.
Trời! Một con mèo còn được ăn ngon như vậy, chả trách Độc Nhãn lại mập không ra hình mèo nữa, thì ra là do anh ta gây ra!
Đang lúc Đường Dĩ Kỳ cười trộm, phục vụ đã quay lại, đem thẻ vàng cùng hóa đơn trở lại.
Thấy thế, Tề Thiệu Khải cất thẻ vàng, nhanh chóng ký tên lên hoá đơn, đứng dậy chuẩn bị cùng cô về thì, cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình, theo bản năng anh quay đầu lại nhìn về phía sau. . . . . .
Là cô ấy!
Một đôi mắt trong như nước mùa thu ở trong trí nhớ rất lâu rồi không ngờ giờ lại xuất hiện trước mắt, trong nháy mắt nụ cười trên môi Tề Thiệu Khải biến mất.
Hình như chủ nhân đôi mắt đó cũng không còn ngờ sẽ gặp anh, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu trong thoáng chốc biến sắc, đôi môi đỏ mọng hé ra rồi khép lại vài lần hình như muốn gọi người nào đó, nhưng cuối cùng tất cả thanh âm biến mất ở trong miệng, chỉ có thể im lặng nhìn anh.
"Sao vậy?" Đứng ở bên cạnh, Đường Dĩ Kỳ thấy anh giống như bị niệm chú đứng im nên đứng bất động rất lâu, không khỏi cảm thấy kỳ quái buộc phải hỏi thăm, đồng thời ánh mắt cũng theo hướng tầm mắt anh nhìn quét tới. . . . . .
Oa — một cô gái xinh đẹp nha!
Mặc dù bản thân cũng là nữ, nhưng Đường Dĩ Kỳ vẫn kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái quyến rũ kia, không nhịn được nói nhỏ: "Anh quen? Muốn qua chào hỏi không?"
"Không cần!" Lạnh lùng, mặt anh không chút thay đổi nói, sau đó lại tự động dắt tay của nàng, nhanh chóng đi ra khỏi nhà hàng.
"Hả? Thật không cần à. . . . . ." Không nhịn được liên tiếp quay đầu lại, Đường Dĩ Kỳ thầm cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào, cảm thấy mờ mịt, cuối cùng vẫn là bị anh kiên quyết kéo đi.
Mà bên trong nhà hàng, cặp mắt đẹp kia vẫn nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, không rời mắt. . . . . .
Đêm đó, ở nhà Tề Thiệu Khải có một khách không mời mà đến.
"Tại sao lại đến đây?" Nhìn chằm chằm ngư