XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Tác giả: Tịch Quyên

Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015

Lượt xem: 134908

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/908 lượt.

ọ. Chỉ thấy đau.
“Sao ba lại lên đây?”
“Lên thăm con! Mau tới đây, buổi chiều ba còn phải đi đánh golf, giờ ba đang ở Khải Duyệt.”
“Ai đi theo ba vậy?” Ta chải mái tóc dài.
“Muốn nói gì đây?” Giọng ba không được vui.
“Bà xã thứ mấy theo ba đến Đài Bắc?”
“Không có! Ba đặc biệt đến thăm con thôi, kêu bọn họ đi theo làm cái gì? Con gái ngoan, đến đây mau lên.”
Ta đành phải nhận lời. Ông ấy thực sự quá rảnh rỗi, nên mới có thể không có việc gì cũng lên Đài Bắc thăm ta, còn nhân tiện đi đánh golf nữa chứ.
Trong đám con cái của ông, chỉ có mình ta là con gái, hơn nữa lại không theo họ cha; nguyên nhân là vì mẹ ta không đồng ý. Mẹ từ trước đến nay luôn cho rằng ta là cốt nhục của bà, là sự tiếp nối của cuộc đời bà, cho nên kiên quyết nuôi ta bằng chính đồng tiền mình kiếm được, cự tuyệt đề nghị trợ cấp của ba. Tư tưởng của mẹ rất lạ lùng. Cuộc đời bà đã bán cho ba ta, chưa bao giờ từng có suy nghĩ khác, thế nhưng khi ta sinh ra, bà liền nảy sinh tính độc chiếm 100%. Cho rằng ba không nên nhúng tay quản bất cứ chuyện gì của “con gái bà”, bởi vì ngay từ đầu bà chỉ bán thân thể của mình, chứ không bán con gái.
Ba ta muốn bỏ tiền ra nuôi con gái còn phải dùng cách lén lút dấm dúi. Ông có bảy đứa con, sáu đứa con trai đứa nào cũng cố “tận dụng” ông ấy, đương nhiên là dùng tiền của ông ăn no béo trắng, thậm chí mở công ty kinh doanh; cũng chỉ có mình ta có thể nói là một đồng cũng không lấy.
Mẹ dùng tiền của mình nuôi ta lớn, mua nhà cho ta ở, dạy dỗ ta trưởngthành; thẻ vàng ba cho, ta chưa bao giờ quẹt một lần, cho nên ba đối với hai mẹ con chúng ta có thể nói là vừa yêu vừa hận. Nếu như ta ngoan ngoãn theo họ ba, dùng tiền của ba, e rằng ông sẽ chẳng bao giờ chú ý tới ta, bởi vì đàn ông lúc tuổi xế chiều, đặc biệt là người vùng nam bộ, lại càng trọng nam khinh nữ. Thế nhưng ta không thuận theo sự sắp xếp của ông, lại khiến cụ đặc biệt quan tâm tới ta.
Rất lạ lùng phải không, đây cũng là một loại tính cách con người.
Nhìn vào gương kiểm tra kỹ một lần cuối, ta nhanh nhẹn bước ra khỏi nhà.
Ba ta tên là Chung Thiệu Chính, năm nay vừa tròn sáu mươi tuổi, đại thọ của ông được tổ chức linh đình cách đây hai tháng, có điều ta không đến dự. Ta không muốn chứng kiến cảnh tranh nghiên đấu diễm[1'>, cũng không muốn gặp mặt mấy anh em cùng cha khác mẹ của mình; không phải vì bọn họ xấu, kỳ thực có vài người còn có thể nói là không tệ, chỉ là dựa vào thân phận mà nói thì chẳng có gì đáng tự hào, dứt khoát không xuất hiện, dù gì ta cũng chẳng màng đến thứ gì của ông già. Ta họ Nhậm, ta là Nhậm Dĩnh, không cần xuất hiện tại những cuộc họp mặt của dòng họ Chung.
Tuy đã sáu mươi, nhưng ba vẫn có sức hấp dẫn của một người đàn ông đứng tuổi! Cơ thể cao ráo thon gọn, hai bên tóc mai màu xám bạc trông thật khí phách; ông rất đẹp lão, khí sắc hồng nhuận, rất biết cách chăm sóc cơ thể.
“Trong mấy đứa con của ba, chỉ có con là không ngoan nhất.”
Ba đưa tay ra vuốt tóc ta, than thở oán trách.
“Dĩnh nhi, đừng tiếp tục sống thế này nữa, trở về miền nam xem mắt đi! Có mấy đứa con trai được lắm cho con tha hồ chọn lựa.”
“Ba à, con rất thích công việc đang làm, con không lấy chồng đâu.” Theo quan điểm của ba, ta quả thực đã sa đọa không còn thuốc nào chữa nổi. Tự nhiên lại quyết tâm ở công ty người khác làm bình hoa, mà không chịu tìm một người đàn ông tốt để kết hôn.
“Mẹ con dạy hư con rồi, còn ba thì quá dung túng cho con, nên mới có kết quả ngày hôm nay.” Ba thở dài thườn thượt.
Bởi tư tưởng con người thường rất khó khai thông, nên ông không biết răn dạy ta thế nào mới phải, hơn nữa ông thực sự cưng chìu ta, cho nên không thể nào đối đãi với ta giống như mấy đứa con khác. Khi đối diện với các con trai, ông thường chí công vô tư, cũng rất nghiêm khắc, tuyệt không phóng túng, cũng không thiên vị đứa nào.
“Ba ơi, con có cách hạnh phúc của con, con chẳng muốn lấy chồng tí nào.” Ba chưa bao giờ chấp nhận nổi quan điểm của ta. Bình thường thôi. Ta cũng rất hiểu tư tưởng cổ kính của một ông lão sáu mươi tất nhiên không chấp nhận cách nói của ta được, thế nhưng những cuộc nói chuyện thế này, lặp đi lặp lại mãi, rốt cuộc ông cũng chỉ có thể chọn cách tiếp tục phóng túng ta.
Ta nghĩ mẹ năm xưa kiên quyết không nhận tiền của ba để nuôi ta, là để hôm nay ba không thể trở thành chúa tể của ta được! Mẹ đúng là nhìn xa trông rộng! Cảm ơn mẹ rất nhiều!
“Í?”
Ánh mắt ba đột nhiên dán chặt vào thứ gì đó sau lưng ta. Hai hàng lông mày rậm khẽ chau lại, ta nhìn theo ánh mắt của ông, thì thấy tại chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ cách chỗ này năm mét là một cô gái trẻ mặc áo trắng vô cùng xinh đẹp. Ta nhất thời cũng nhìn đến ngây người, sắc đẹp không phải là thứ hấp dẫn nhất, mà là cái khí chất phiêu bồng như thể không tồn tại đó, khiến kẻ khác cứ dán chặt mắt vào cô ấy không cách nào rời ra được.
“Cô ấy là ai?” Ta hỏi ba.
“Là con của một người đàn ông đặc biệt. Ba chỉ mới gặp mặt một lần hồi năm ngoái, nhưng không thể nào quên được.” Ba vẫn nhìn chăm chăm.
“Ba, không phải nhắm trúng người ta rồ