Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Diệp Phong

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 134925

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/925 lượt.

y buồn cười lắm, anh nhịn cười đứng dậy đi vào nhà, khi anh quay lại nhìn cô vẫn thấy cô ngồi đó: Còn không vào nhà mà thay đồ đi, muốn chết cóng ngoài đấy à?
“Tôi… tôi đau chân…lúc nãy ngã, chân va phải thành bể” - giọng cô nhỏ dần rồi im lặng hẳn, cô chỉ khẽ cúi xuống nhìn chỗ đau đang đỏ dần lên.
Hải Nguyên thấy vậy đi đến chỗ Khánh Đan ngồi và bế cô lên miệng vẫn lẩm bẩm “ đúng là đồ phiền phức!” Khánh Đan dù nghe thấy nhưng cũng giả vờ không nghe mà lơ đi, im lặng để anh bế. Anh bế cô lên phòng, đưa cô vào tận phòng tắm, đóng cửa lại rồi ngồi đợi cô tắm xong lại bế cô lên trên giường ngồi và bôi thuốc cho cô. Người anh lúc đó vẫn ướt sũng nước, từng giọt nước chảy từ tóc xuống mặt, anh chăm chú bôi thuốc cho cô dường như không hề thấy lạnh, bàn tay anh vẫn ấm áp, Khánh Đan nhìn anh không rời, nhìn một Hải Nguyên khác với anh thường ngày, một Hải Nguyên dịu dàng chứ không phải ngỗ ngược thích bắt nạt cô. Khuôn mặt anh lúc nghiêm túc làm việc gì đó thật đẹp, ánh mắt nghiêm nghị, khi anh cúi xuống lộ rõ sống mũi thẳng, đôi môi không động đậy, quả thật rất đẹp trai. Trái tim cô dường như đập nhanh hơn.
“Nhìn gì tôi? “ Hải Nguyên ngẩng đầu lên thấy Khánh Đan đang ngẩn người ra nhìn anh, trong lòng anh thấy chút thú vị nhưng vẫn rắp tâm làm cô giật mình.
“Ơ… ai… ai thèm nhìn cậu chứ!”. “Cậu đẹp trai lắm ý mà tôi phải nhìn!” Khánh Đan bị phát hiện liền ấp úng phản bác rồi lại cảm thấy mình càng nói càng lộ thì đỏ mặt quay đi vì vậy cô không nhìn được vẻ mặt thú vị của anh khi nhìn cô.
“Thế à…” Anh nửa hỏi nửa không và mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cô một lúc rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Buổi sáng, Hải Nguyên ngồi một mình trong phòng ăn chờ Khánh Đan, một lúc lâu mà vẫn không thấy xuống, anh sốt ruột chạy lên phòng cô, đẩy cửa bước vào thấy cô vẫn ngủ say anh bực mình đi đến gần giường lôi chiếc chăn cô đắp trên người xuống đất miệng hét to: “Dậy!!! Muộn rồi đấy!”
Thấy Khánh Đan vẫn không phản ứng gì anh lại giơ chân lên đẩy đẩy cô vài cái chỉ thấy cô khẽ trở mình quay mặt vào trong. Anh bực mình cầm tay cô kéo cả người cô dậy, người cô mêm oặt không chút sức lực, tay cô nóng ran, anh liền đặt cô xuống đặt tay lên chán cô nóng ran. Thấy vậy anh liền gọi bác giúp việc:
“Thím Hồng, gọi bác sỹ Lý đến đây nhanh lên!”
Thím Hồng nghe vậy cũng vội chạy lên phòng Khánh Đan xem sao rồi gọi điện thoại cho bác sỹ đến.
Khi Khánh Đan tỉnh lại trời cũng gần tối, cô định ngồi dậy nhưng toàn thân không có chút sức nào, đầu đau như búa bổ, cô định đưa tay lên chán day day thái dương nhưng tay tê cứng vì truyền nước, cô dùng tay còn lại định rút ống kim ra thì Hải Nguyên đã lại gần ngăn cô lại.
“Tỉnh rồi à? Nằm im đi!”
“Ừm, tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Gần một ngày.”
Nghe thấy anh nói vậy Khánh Đan bật dậy: “Gần một ngày sao? Sao không gọi tôi chứ? Sáng nay có bài kiểm tra mà!”
Hải Nguyên nhìn bộ dạng cô bây giờ thấy ngán ngẩm: “Cô nhìn bộ dạng cô xem, lúc sáng nay gọi cô e là vứt cô xuống nước lần nữa cô cũng không tỉnh!”
“Nghiêm trọng thế à?” Khánh Đan không tin lắm hỏi lại anh.
“Ừ, như lợn chết!”
Nghe anh nói vậy cô trợn mắt lên lườm anh: “Có cần phải quá đáng thế không?”
“Còn đấu khẩu với tôi là không sao rồi.” Anh khẽ cười
“Tôi đói rồi.”
“Để tôi gọi thím Hồng mang đồ lên, tôi gọi điện cho mẹ trước đã, không mẹ lại lo.”
“Sao mẹ biết?”
“Trưa nay mẹ gọi về thím Hồng nói, thôi cô ốm thì nghỉ đi, nói ít thôi!” Hải Nguyên nói rồi đi ra khỏi phòng, anh vươn vai vài cái cho đỡ mỏi, cả ngày hôm nay anh ngồi bên cạnh Khánh Đan khi cô ngủ cũng thấy hơi mệt. Anh ra ngoài một lát rồi quay lại khi thím Hồng bưng bát cháo vào, anh đỡ lấy bát cháo đặt lên bàn và đỡ cô ngồi dậy.
“Nào, ăn cháo đi! Tôi bón cho.”
“Tôi tự ăn được rồi.” Cô nói và đưa tay định đỡ lấy bát cháo trên tay anh.
“Há miệng.”
“…” Khánh Đan nhìn anh.
“A….”
Khánh Đan thấy thái độ của anh dành cho mình tự nhiên thấy chút không quen cũng có chút cảm động, cô há miệng để anh bón cháo cho mình, ăn được một nửa cô xua tay không ăn nữa.
“Tôi no rồi, không ăn nữa đâu.”
Mặc Khánh Đan nói anh vẫn xúc cháo lên đưa gần miệng cô: “Ăn đi, mới được một nửa thôi no sao được.”
Khánh Đan ngán ngẩm nhìn bát cháo béo ngậy dinh dưỡng: “Thật sự không ăn được nữa mà.”
“Ăn đi, thêm chút nữa thôi!” Giọng anh rất nhẹ nhàng nhưng lại có phần cương quyết không cho cô được từ chối, anh đút thìa cháo vào miệng cô khi cô định nói, Khánh Đan đành nghe lời anh ăn nốt bát cháo.
“Thế có phải ngoan không.” Nói rồi anh đưa cô cốc nước trên bàn cùng mấy viên thuốc, đợi cô uống xong rồi bảo cô nằm xuống vén chăn lại cho cô sau đó mới ra khỏi phòng.
Khánh Đan nằm trên giường nhìn theo bóng anh trong lòng có cảm giác kì lạ, một thứ cảm giác cô chưa từng biết đến, một thức gì đó rất ấm áp len vào trái tim cô, người con trai lúc này bón cháo cho cô dường như là một người khác vậy, rất dịu dàng ân cần. Tự nhiên cô nghĩ, nếu như lúc nào anh cũng như vậy liệu anh có còn là Hải Nguyên mà cô biết không? Nếu như…
Tác dụn