XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Diệp Phong

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 134948

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/948 lượt.

hi ngất đi vì đói và lạnh. Trong giấy phút đó dường như cô gặp được bố mẹ, người đã đưa cô đến với thế giới này nhưng lại bỏ mặc cô ở đây với cái đói và rét. Rồi cả người cô nhẹ bẫng, cô nghĩ rằng cô đang được lên thiên đường, được gặp lại bố mẹ.
Khi tỉnh dậy, xung quanh là một màu trắng xóa, một cô gái mặc váy trắng đang đứng bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Mấy hôm sau đó cô mới biết mình được một người con trai đưa vào bệnh viện, người đó chính là Hải Minh. Khi xuất viện Hải Minh đã hỏi nhà cô ở đâu cô chỉ bảo cô không biết, anh đành đưa cô về nhà, khi về nhà họ Dương vì cô ngoan ngoãn, lễ phép nên bà Ngọc Lan đã nhận nuôi cô. Bà Ngọc Lan sau một lần tai nạn không thể sinh con nữa, trong lòng bà luôn mong có một đứa con gái nên đã yêu thương cô vô cùng.
“Từ đó tôi ở nhà cậu, trở thành con của bố mẹ, bố mẹ rất yêu thương tôi. Ân tình của nhà cậu có lẽ cả đời tôi không thể trả hết được.”
Nhìn thấy Khánh Đan như vậy Hải Nguyên thấy có chút gì đó không quen anh nói: “Ngốc, đi về thôi!”
Khánh Đan khẽ ừ một tiếng rồi đứng dậy cùng Hải Nguyên đi về.
“Ui da.!”
Hải Nguyên quay lại thấy Khánh Đan vấp ngã, anh cúi xuống đưa tay cho cô cầm kéo cô đứng dậy:”Sao lúc nào cũng vấp được thế? Có đau lắm không?”
“Không sao.”
“Có đi được không thế?” Anh nói rồi ngồi xuống phía trước cô “lên tôi cõng ra xe.”
Khánh Đan nghe theo lời anh để anh cõng đi: “Tôi nặng lắm không?”
“Không, nhẹ lắm.Từ trước đến nay chưa bao giờ tôi cõng ai, cô là người đầu tiên đấy nhé”
“Uhm… Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ!”
Hoàng hôn buông xuống, không khí vốn ảm đạm, âm u trong nghĩa trang càng trở nên nặng nề hơn, Hải Nguyên cõng Khánh Đan ròi khỏi khu mộ cả hai không nói với nhau thêm một lời nào, không khí có vẻ ngượng ngùng. Hải Nguyên chưa bao giờ có cảm giác này với bất kì người con gái nào, mấy hôm nay chăm sóc cô ốm anh bỗng dưng muốn được mãi như vậy chăm sóc cô, quan tâm cô, lúc cõng cô trên lưng như này anh lại càng muốn được ở bên và yêu thương cô gái đa sầu đa cảm này, đối với cô, anh luôn có một suy nghĩ là cần phải bảo vệ cô, cô mong manh tựa như sương gió, yêu đuối vô cùng nhưng anh lại luôn không làm chủ được bản thân mình mà bắt nạt cô.
Kỳ nghỉ đông cũng đến, Khánh Đan, Hải Nguyên cùng cả lớp đi Sa Pa, mùa đông năm nay lạnh hơn những năm khác, trên các trang mạng cũng đăng tin, chụp ảnh tuyết rơi trên Sa Pa khiến mọi người rất hứng khởi đi. Lớp trưởng đứng trên nhắc mọi người chuẩn bị đồ dung cần thiết đặc biệt là quần áo ấm, bên dưới mọi người cũng thảo luận ầm ĩ. Một tuần học cuối cùng cũng trôi qua, học sinh rục rịch về nhà chuẩn bị đi du lịch trong lòng ai cũng háo hức mong chờ, Khánh Đan cũng cảm thấy như vậy, không hiểu sao năm nay cô lại thấy đặc biệt mong chờ, trái ngược hoàn toàn với con người bên cạnh cô, dường như anh không hứng thú với bất cứ cái gì cả một đoạn đường dài từ Hà Nội lên Sa Pa anh không hề nói chuyện gì nhiều với mọi người chỉ ôm khư khư lấy cái máy ảnh chụp chỗ nọ chỗ kia. Khi đoàn xe đến Sa Pa trời cũng xế chiều, mọi người tụ họp lại phân công nơi nghỉ rồi trở về phòng chuẩn bị cho buổi tối giao lưu. Chiều đông tháng mười hai lạnh buốt, từng bông tuyết bám trên cây tạo lên vẻ đẹp khác biệt, càng xa sương mù giăng trắng xóa mờ ảo như tiên cảnh, Khánh Đan chưa bao giờ nhìn thấy những cảnh đẹp như vậy cô cứ ngây người ra ngắm nhìn mà không biết phía sau cô một ống kính đang hướng về cô chớp lấy khoảnh khắc đẹp nhất của con người và thiên nhiên. Người chụp ảnh mỉm cười hài lòng với chiến lợi phẩm của mình, anh ngắm nhìn cô gái trong tấm ảnh sương chiều, màn sương làm bóng cô trở nên mong manh kiều diễm tựa như tiên nữ đẹp mê lòng người.
“Khánh Đan!” Nhật Lệ từ xa lại gần cô: “Lên phòng thôi!”
“Ukm” Cô mỉm cười đáp lại “Sa Pa đẹp quá!”
“Làm cậu mê hồn rồi hả? hehe”
“Hì hì”
“Giống như ai đó hả?” Nhật Lệ lại tiếp tục trêu cô. Khánh Đan nhìn Nhật Lệ thoáng chút khó hiểu: “Giống ai cơ?”
“Hì, đừng giả vờ không biết với mình nhé, cậu ốm mấy hôm người ta chép bài cẩn thận cho cậu lại còn chăm sóc cậu cẩn thận, lẽ nào không động lòng ư?”
Khánh Đan hiểu ý của Nhật Lê, trong lòng cô thực ra cũng có chút suy nghĩ đó nhưng mà ngẫm lại cô vẫn thấy không thể có chuyện đó được nên đã phủ nhận “Cậu đừng nghĩ linh tinh, không phải như vậy đâu.”
“Cậu thật không có chút tình cảm gì sao?”
“Uhm…”
Sáng hôm sau mọi người đều dậy rất sớm ngắm bình mình trên núi mặc dù hôm qua thức rất khuya đốt lửa trại. Bình minh trên núi quả thực rất đẹp, từng đám mây là là dưới mặt đất, mặt trời đằng đông thấp thoáng nhô lên vẽ lên sắc hồng cho bầu trời. Khung cảnh quả thực như tiên cảnh, những cô gái dân tộc bắt đầu đi làm bắt đầu một ngày mới tà váy bay bay duyên dáng. Mặc cho thời tiết lạnh đến không độ những cô học sinh tinh nghịch vẫn vui đùa, chụp ảnh kỉ niệm hay hét thật to làm tiếng hét còn vang vọng khắp núi rừng. Sau màn ngắm bình minh mọi người cùng nhau đi tham quan khắp nơi như Núi Hàm Rồng, Nhà thờ cổ, Bản Cát Cát, thung lung Mường Hoa, Cổng Trời…
Trên đường đ