Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Diệp Phong

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 134965

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/965 lượt.

Khánh Đan quay lại mắng anh rồi đi lại phía giường và ngồi xuống.
“Có bảo kịp cậu không hay chạy ra giằng lấy điện thoại?”
Nghe anh nói vậy cô chỉ cười trừ mà không nói gì. Anh lại nói tiếp:
“Linda là con gái của bạn mẹ tớ, nó rất dễ gần mà có vẻ cũng quý cậu, với nó không phải khách sáo đâu, như người nhà cả.”
Khánh Đan chỉ ậm ừ, anh lại nói tiếp: “Tớ coi nó như em gái.” Nói rồi anh nhìn cô đầy ẩn ý, cô không thèm nhìn anh mà quay đi.
“Biết rồi!”
Anh lại cười cô mà nói: “Tớ thấy lúc nãy có ai ghen thì phải, ha ha”
“Cậu lắm chuyện, ai thèm ghen với cậu!”
Anh lại cười, còn cô thì im lặng vì bị anh bắt trúng tim đen, cô cúi xuống nhìn màn hình máy tính, quả thật lúc đó cô có ghen, cô gái ấy vô tư, tự nhiên ôm lấy anh rất thân thiết anh cũng tự nhiên mà ôm cô ấy trước mặt cô, tưởng lúc đó anh không để ý hóa ra anh vẫn nhìn thấy ánh mắt thoáng giận hờn của cô.
“Tớ không bảo cậu ghen, cậu tự nhận nhé, hehe”
“Cậu….” Cô chẳng biết nói gì cũng chẳng nói được gì đành cúi xuống.
“Tối nay cậu muốn đi đâu không hay ở nhà?”
“Tùy cậu đi.”
“Được, vậy tối nay sẽ cho Khánh Đan tiểu thư thưởng thức một buổi tối của Paris, đi thôi!” Anh nắm tay cô đi ra khỏi phòng, cô hỏi: “Đi đâu?”
“Đến nơi cậu sẽ biết” Anh nói rồi cầm tay cô đi ra khỏi phòng.
Những hôm sau, ba người cùng rời khỏi nhà đi chơi quanh thành phố, Khải Hoàn Môn, đền thờ, bảo tàng, công viên, tháp Eiffel, dòng sông seine thơ mộng… thời tiết mùa xuân vẫn còn khá lạnh nhưng rất đẹp.
“Khánh Đan, lại đây một lát.” Hải Nguyên nói rồi kéo Khánh Đan đi lên một cái cầu bắc qua sông Seine, hai bên thành cầu có rất nhiều khóa cũng được khóa trên đó. Anh lấy trong túi ra một cặp khóa nhỏ khá đẹp mắt, trên có khắc tên anh và cô rồi khóa như những chiếc khóa khác và đưa cho cô một cái chìa khó nhỏ bằng vàng, anh nói: “Cậu nhớ nhé, tờ đã khóa trái tim cậu lại rồi đấy, sau này không được phép rời xa tớ.”
Khánh Đan cảm động nhìn anh bỗng giọng Linda từ xa vang tới: “Ghê chưa, anh định bắt chước trò lãng mạng trong “Ho voglia di Te” (Anh muốn có em) đấy hả? Từ bao giờ Ryan biến thành sến thế này!”
Hải Nguyên nhìn lên và lườm Linda một cái, Linda lại càng cười trêu anh rồi nói: “Thôi không làm phiền uyên ương tôi vẫn là đi loanh quanh chút thì hơn!” Linda nói rồi nháy mắt Hải Nguyên và quay đi. Không ai nhìn thấy ánh mắt buồn thương của cô, không ai nhận ra sự cô đơn của cô lúc này. Linda biết Hải Nguyên từ nhỏ, cũng thầm thích anh từ nhỏ, nhưng anh mới về Việt Nam một thời gian ngắn trái tim anh đã thuộc về cô gái kia, toàn tâm toàn ý yêu thương cô ấy, cô cảm thấy cô ấy thật may mắn, thật sự rất may mắn.
“Cậu đứng ở đây một lát nhé!” Hải Nguyên nói rồi chạy đi mua nước, Khánh Đan đứng đợi anh một lúc cũng không thấy anh quay về, một anh chàng người Pháp đến gần cô và nói với cô mấy câu gì đó cô không hiểu, cô chỉ lắc đầu quay đi nhưng người đó vẫn đi theo cô thế là cô rời khỏi chỗ cũ mà đi loanh quanh một lát nhưng kết quả là lạc đường, cô nhìn khắp nơi, thấy chỗ nào cũng lạ lẫm, lại không biết tiếng cô chẳng biết làm thế nào đành ngồi lại bên ghế đá mắt rưng rưng sắp khóc. Hải Nguyên quay lại không thấy cô đâu liền chạy đi tìm, anh tìm khắp nơi không thấy cô, gọi điện thoại không được, anh lo lắng sắp phát điên lên thì thấy cô ngồi bên vỉa hè, anh thở dài nhẹ nhõm chạy đến gần cô: “Cậu làm mình lo muốn chết!”
Khánh Đan nhìn thấy anh cũng đứng lên, nước mắt bỗng trào ra, nếu anh không tìm thấy cô thì cô biết làm thế nào, nơi này ngoài anh ra cô không biết ai, không nói chuyện được với ai, cũng không có ai là người thân.
“Tớ tưởng sẽ không gặp lại cậu nữa…” Cô nói rồi nước mắt lại trào ra. Thấy cô khóc anh liền chạy đến ôm cô:
“Ngốc, đừng khóc, Hải Nguyên ở đây rồi.”
“Nếu cậu không tìm thấy thì tớ phải làm sao?” Cô nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi, trong lúc này cô mới cảm thấy anh quan trọng với cô như thế nào, cuộc đời này cô đã không thể thiếu anh.
“Ngốc quá! Dù cậu có lạc ở đâu trên thế giới này tớ vẫn sẽ tìm thấy cậu, nhất định sẽ tìm thấy!”
“Thật chứ?”
“Ừ” Khánh Đan nghe anh nói thấy trong lòng mãn nguyện vô cùng, sau này dù cô có lạc ở đâu thì anh vẫn sẽ đi tìm cô và sẽ tìm thấy cô, cô còn lo lắng gì nữa. Cô mỉm cười hạnh phúc vòng tay ôm anh.

“Đi, tớ đưa cậu đến một nơi.”
Khánh Đan không nói mà đi theo anh, cô biết dù bất cứ nơi nào, chỉ cần cùng anh cô sẽ đi, dù là chân trời góc bể.
Hải Nguyên đưa Khánh Đan lên một con thuyền chèo ra sông, trời bắt đầu tối, anh đèn thành phố bật lên phản chiếu xuống dòng sông khiến dòng sông rực rỡ lạ thường. Từ giữa dòng sông ngắm cảnh thành phố cảm giác thật yên bình.
“KHÁNH ĐAN!!! TỚ YÊU CẬU...YÊU NHIỀU LẮM!!!”
Hải Nguyên đột nhiên đứng dậy hét rất to khiến khá nhiều người chú ý, Khánh Đan đỏ mặt đứng dậy nhắc anh: “Cậu làm gì thế, người ta lại cười cho!”
Hải Nguyên nghe cô nói và cười: “Họ không để ý đâu, ở đây là Pháp mà.”
“Nhưng mà…” Khánh Đan đang định nói tiếp thì Hải nguyên đã cắt ngang lời cô:
“Phải rồi, người ta không hiểu