
Tác giả: Diệp Phong
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134959
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/959 lượt.
hạy xuống pha nước chanh muối.
“Cô ấy không sao đâu anh cứ về phòng làm việc đi.” Hải Nguyên nói với Hải Minh.
Hải Minh không trả lời chỉ nhìn Khánh Đan một cái rồi rời khỏi phòng. Anh trở lại bàn làm việc ngồi, trong đầu vẫn in hình ảnh Hải Nguyên đang vuốt tóc rối trên trán Khánh Đan và mỉm cười, còn Khánh Đan đến ngủ cũng rất thoải mái mà cười, nhất định là đang rất hạnh phúc. Thời gian anh đi công tác liên miên không ở bên cô, về nhà thì hai đứa đã rất thân nhau rồi, anh cuối cùng vẫn chỉ là một người anh trai trong mắt cô, không bao giờ có được trái tim cô.
Bắt Cóc
Khi Khánh Đan dậy đã gần trưa, cũng may hôm nay cuối tuần không phải đi học. Đầu vẫn hơi nhức cô đưa tay lên di di thái dương và bước xuống dưới nhà, mọi người đã ngồi ở bàn ăn nói chuyện vui vẻ.
“Bố, mẹ, anh chào buổi sáng.” Cô nói giọng vẫn hơi ngái ngủ.
Mọi người nhìn thấy cô cười nói: “Đã gần trưa rồi cô nương ạ, hôm qua thấy con say rượu làm mẹ lo lắng quá, hóa ra con gái mẹ uống một chén đã đổ.” Cả nhà nghe bà Ngọc Lan nói cũng cười vui vẻ, Khánh Đan ngại ngùng lè lưỡi không nói gì kéo một chiếc ghế ra ngồi vào bàn. Hải Nguyên nhìn cô nháy mắt một cái, cô lườm anh rồi lại cúi xuống ăn bánh.
Khánh Đan bước vào phòng Hải Nguyên thấy anh vẫn đang ngủ cô đặt quyển sách lên bàn quay bước đi thì nghe anh nói: “Không cần tớ đi cùng thật hả?”
“Liệu có sảy ra chuyện gì rồi không?” Thấy vợ lo lắng ông Văn Thịnh liền trấn an bà: “Bà đừng có lúc nào cũng nghĩ linh tinh vậy chắc là con bé còn đi đâu nữa thôi.”
“Nhưng mà…”
“Con đi tìm cô ấy.” Hải nguyên nói rồi cầm điện thoại đi ra khỏi nhà.
Khánh Đan tỉnh dậy, thấy đầu đau nhức, cô định đưa tay lên nhưng lại bị trói ra đằng sau, nhìn xung quanh mọi thứ lạ hoắc: “Mình đang ở đâu đây?” Khánh Đan ngồi dậy cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì. Phải rồi, lúc chiều sau khi rời khỏi nhà Nhật Lệ cô đang đi bộ trên con phố sau đó tỉnh lại ở đây. Đang mải suy nghĩ thì có tiếng mở cửa, hai người đàn ông bước vào.
“Tỉnh rồi hả?” Một người nói.
Khánh Đan nhìn ông ta mặt mày hung tợn trong lòng thấy lo sợ: “Các ông định làm gì? Vì sao đưa tôi đến đây?”
“Haha, bắt cóc tống tiền chứ sao nữa, mày nghe cho kĩ đây, tao điện thoại gọi về nhà kêu bố mẹ mày, mày nói họ đem tiền đến đây chuộc mày. Nếu không tao sẽ giết mày!” Người đàn ông lên tiếng tay cầm con dao nhỏ ghì lên cằm nâng mặt cô lên: “Cũng xinh đẹp đấy chứ!” Ông ta nói rồi nhếch mép cười.
Khánh Đan khẽ run lên nhưng vẫn cố chấn tĩnh lại: “Ông tìm nhầm người rồi, nhà tôi không có tiền đâu.”
Cô vừa nói thì người đàn ông kia cười sằng sặc: “Mày lừa ai hả nhãi ranh, chủ tịch tập đoàn Thịnh Phát mà không có tiền ư?” . “Mau gọi điện về cho gia đình nó!” Ông ta ra lệnh cho người thanh niên đứng phía sau, anh ta rút chiếc điện thoại của cô ra và gọi đi.
Hải Nguyên đi tìm Khánh Đan khắp các ngõ cô có thể đi qua, cửa hàng cô hay đến cũng không tìm thấy cô liền trở về nhà. Anh bước vào nhà thì chuông điện thoại bàn reo lên là số điện thoại của Khánh Đan bà Lan nhanh chóng nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông lạ hoắc:
“Con gái bà đang trong tay tôi, biết điều thì mang tiền đến chuộc không thì tôi giết nó!”
Bà Lan nghe vậy mặt tái mét, bàn tay run lên điện thoại rơi xuống, Hải Nguyên thấy vậy liền nhặt điện thoại lên bật loa ngoài và nói: “Làm sao tôi có thể tin em gái tôi đang ở chỗ ông, không phải ông nhặt được điện thoại thì nghĩ ra trò giả bắt cóc kiếm tiền đấy chứ!”
“Ha ha, không tin sao? Con kia nói với người nhà mày mau đem tiền đến đây!” Người đàn ông lên tiếng. Hải nguyên im lặng đợi chờ tay anh nắm chặt lại nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng.
Thấy Khánh Đan im lặng nhất định không chịu nói người đàn ông kia bắt đầu giận dữ, ông ta lấy chân đạp mạnh một cái vào vai cô nhưng cô vẫn im lặng, ông ta tức giận liền đạp thêm mấy cái nữa thật mạnh, Khánh Đan đau quá không chịu được nữa mới kêu lên.
Đầu dây bên kia Hải Nguyên nghe thấy tiếng kêu của Khánh Đan trong lòng đau đau đớn vô cùng hận không thể lập tức đến bên cô lúc này thay cô chịu những cú đá của bọn bắt cóc. Bà Lan lúc này đã khóc nức nở.
“Nói. Chúng mày muốn bao nhiêu tiền?” Ông Văn Thịnh lên tiếng.
“Bảy trăm triệu.” Người đàn ông lên tiếng.
“Bảy trăm! Giết người à, tôi lấy đâu ra nhiều tiền vậy!” Ông Văn Thịnh kêu lên, đáp lại tiếng ông là tiếng cười vang.
“Vậy thì ông đợi nhận xác con gái ông đi, chủ tịch Dương” nói rồi ông ta lại dùng chân đạp vào người Khánh Đan, cô kêu lên thảm thiết.
“Dừng lại, bảy trăm thì bảy trăm, mày không được làm tổn thương đến con bé.” Ông Thịnh xót xa lên tiếng, chán ông nhăn lại.
“Sáng mai, tám giờ tao sẽ gọi điện chỉ đường, một người đem tiền đến, đừng dại mà báo cảnh sát, nếu không thì đừng mong gặp con gái.” Tên bắt cóc nói rồi cúp máy. Ông Văn Thịnh thở dài tay bỏ cặp kính đeo trên mặt xuống rồi day day huyệt thái dương.
“Bảy trăm triệu, bây giờ lấy đâu ra tiền mặt đưa cho bọn chúng