
Tác giả: Diệp Phong
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134960
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/960 lượt.
đây!”
“Công ty mình không lẽ không có được bảy trăm tiền mặt sao bố?” Hải Nguyên lên tiếng.
“Bây giờ e rằng là không thể, tất cả vốn đã tập trung vào dự án mới rồi, đến tiền trong số tiết kiệm bố cũng đã dùng. Bây giờ mà rút tiền lại e là…” Ông nói rồi thở dài.
“Lúc con sang đây mẹ con có gửi cho con một số, nhưng…” Hải Nguyên chưa nói hết thì có một giọng nói của một người phụ nữ vang lên từ bên ngoài.
“Còn của tôi nữa.”
Cả nhà quay ra cửa nhìn người phụ nữ đi cùng Hải Minh về, bao nhiêu năm bà vẫn đẹp như vậy, sang trọng, quý phái dường như không hề thay đổi.
“Mẹ, mẹ sang từ thì nào vậy?” Hải Nguyên lên tiếng hỏi.
“Con trai mẹ không về thăm mẹ thì mẹ phải chạy sang tìm nó thôi.” Bà Ngọc Vân nói rồi ngắm nhìn con trai một lúc “Xem nào, hai bác chăm sóc con tốt quá nên quên cả bà mẹ này rồi hả?” bà nhìn Hải Nguyên cười, nụ cười dịu dàng ấm áp. Nói rồi bà nhìn chị gái và anh rể: “Cảm ơn anh chị chăm sóc nó bao lâu nay, em bên đấy bận quá giờ mới có dịp về, anh chị vẫn khỏe chứ?”
Bà Lan thoáng chút ngạc nhiên vì sự trở về đường đột của Ngọc Vân em gái bà, nhưng ngay lập tức bà nở một nụ cười hơi miễn cưỡng: “Anh chị vẫn tốt, em về sao không báo trước để anh chị cho xe đến đón?”
“Chẳng phải đã có siêu tài xế đưa em về đây sao?” Bà Ngọc Vân nói rồi nhìn Hải Minh cười, anh cũng không nói gì, bà lại nói tiếp: “Minh đi công tác nó sang thăm em nên em nảy ra ý định về thăm mọi người, cho mọi người bất ngờ, không ngờ lại về đúng lúc này.” Bà Ngọc Vân nói rồi khẽ thở dài. “Nhưng anh chị đừng lo, em về cũng mang theo chút tiền, tạm thời lo việc cứu bé Khánh Đan về trước đã.”
“Mai con sẽ đem tiền đi chuộc Khánh Đan về.” Hải Minh và Hải Nguyên cùng lên tiếng rồi quay lại nhìn nhau.
“Em sẽ đi!” Hải nguyên nhìn Hải Minh ánh mắt kiên định. Hải Minh nhìn Hải Nguyên anh chỉ biết im lặng, có lẽ người cô ấy cần bây giờ là Hải Nguyên không phải anh. Mọi người nhìn hai cậu con trai đang tranh nhau làm anh hùng cứu mĩ nhân cũng không biết nói gì, có lẽ trong lòng họ hiểu rõ nhưng đều không nói ra.
“Hải Nguyên, con đi đi.” Ông Văn Thịnh nhìn Hải nguyên trong anh mắt dường như nói nên tất cả.
“Đại ca, tôi đã gọi điện cho ông ta rồi, đúng như lời anh nói, ông ta quả thực rất thương đứa con gái nuôi này. Số tiền này không nhỏ, lần này công ty Thịnh Phát chết chắc rồi….”
“Vâng”
Khánh Đan bị nhốt bên trong loáng thoáng nghe thấy hai tên bắt cóc nói chuyện với nhau trong lòng rất lo sợ cô cố gắng tháo dây trói đằng sau nhưng vô dụng chợt có tiếng mở cửa một gã đàn ông bước vào đặt một bát cơm xuống trước mặt cô:
“Cố gắng làm gì vô ích thôi, ăn đi!” Hắn nói rồi định ra ngoài thì thấy Khánh Đan dùng chân hất bát cơm đi.
“Mày chán sống hả? Đừng thử thách độ nhẫn nại của tao! Tốt nhất mày nên yên phận không thì đứng trách!” Hắn quay lại nạt cô vài câu rồi sập cửa lại bên ngoài gã thanh niên nhìn cô một cái rồi quay đi ăn tiếp. Khánh Đan bất lực thở dài, dựa vào bức tường đằng sau mà nhắm mắt, không biết mai sẽ ra sao, Hải Nguyên và mọi người nhất định rất lo lắng. Số tiền bọn bắt cóc đòi nhiều như vậy ông Văn Thịnh nhất thời không thể kiếm được, nhất là trong giai đoạn này công ty đang tập trung vốn vào các dự án. Bên ngoài hai tên bắt cóc vừa ăn vừa nói chuyện với nhau cô loáng thoáng nghe đến chuyện công ty phá sản, tiền vốn, dự án cô càng cảm thấy có gì đó không bình thường. Tuy Khánh Đan là con gái nuôi của nhà họ Dương nhưng rất ít người biết làm sao bọn bắt cóc lại có thể biết rõ như vậy, lại biết các chuyện làm ăn của công ty, nhưng chuyện này nếu không nghe Hải Minh nhắc đến thì cô cũng không hề biết. Lẽ nào mục đích của chúng không chỉ là tiền? Số tiền này nếu lập tức lấy ra thì chỉ còn cách rút từ dự án đang thực hiện? Vậy công ty…? Càng nghĩ Khánh Đan càng thấy sợ, nếu chuyện này thực sự sảy ra cô có an toàn trở về cũng không thể đối diện với bố mẹ nuôi, cô nợ họ quá nhiều. Càng nghĩ cô càng cảm thấy phải tìm cách để chốn khỏi đây. Đang ngó quanh tìm cách tháo chạc cô nhìn thấy mảnh vỡ của chiếc bát cô vừa làm vỡ.
Khi Khánh Đan cắt được dây trói trên tay thì trời cũng gần sáng, tay cô chảy đầy máu vì những vết cắt do mảnh sành gây lên. Cô nhìn ra ngoài, hai tên bắt cóc ngủ say chưa dậy nhưng cửa đã khóa. Khánh Đan loanh quanh một lúc tìm cách thoát ra ngoài.
Trời cũng sáng hẳn, hai tên bắt cóc lúc này đã dậy, khi cô thấy một tên đã đi khỏi cô mới kêu lên:
“Tôi muốn đi vệ sinh!”
Thấy hắn ta không thèm để ý cô lại nói tiếp:
“Tôi muốn đi vệ sinh!”
Khánh Đan không ngừng kêu lên khiến hắn ta bực mình mở cửa. Cánh cửa mở ra ông không thấy Khánh Đan đâu hắn vội ngó quanh thì bị một cái gậy đập vào đầu, lúc choáng váng hắn nhìn thấy một cái bóng chạy khỏi căn nhà nhỏ. Tên kia quay lại thấy đồng bọn của mình đang nằm dưới đất liền đỡ hắn lên:
“Mày sao thế?”
Tên kia lúc này mới tỉnh hẳn lấy tay xoa xoa trên đầu bực mình nói:
“Con ranh kia chạy mất rồi.”
“Thằng ngu, có mỗi con nhóc mà cũng không trông được!”Hắn nói rồi đáng cho gã đang ngồi dưới đất thêm cái nữ