
Tác giả: Diệp Phong
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134967
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/967 lượt.
iàn giụa. Khánh Đan cũng không rõ những chuyện gì sảy ra sau đó, khi định thần lại thì đã ở bệnh viện, Hải Nguyên đã được đưa vào phòng cấp cứu. Nhóm bắt cóc ngay sau đó đã bị công an tóm gọn.
Chuyện Cũ Lãng Quên Được Phơi Bày
Cửa phòng cấp cứu vừa đóng lại một lúc đã có một y tá bước ra, bà Vân và bà Lan vội chạy đến:
“Y tá con trai tôi sao rồi?”
“Bệnh nhân mất quá nhiều máu lại là máu hiếm, bệnh viện chúng tôi hiện đã không còn đủ dự trữ, mọi người xem trong gia đình có ai có cùng nhóm máu mau vào truyền máu đi.”
Câu nói của y tá làm mọi người ngây ra, Hải Nguyên từ nhỏ không có bố, ở cùng mẹ là bà Vân, bà Vân lại không cùng nhóm máu với anh.
“Cảm ơn bác sỹ.” Ông Văn Thịnh bước đến đưa tay ra bắt tay ông bác sỹ. Ông bác sỹ cũng đưa tay đáp lại.
“Cứu người là nhiệm vụ của tôi, mà con trai ông thì tôi không thể không cứu, chủ tịch Dương.”
“Chuyện này…” Ông Văn Thịnh định nói rồi lại thôi.
“Ông yên tâm, chuyện này tôi biết. Tôi quen ông không phải chỉ một hai ngày. Thôi tôi có việc cần đi rồi, khi nào cậu nhóc tỉnh dậy tôi sẽ đến.”
Ông bác sỹ nói rồi quay đi.
Sau khi bác sỹ đi khỏi bà Vân liền đi vào phòng bệnh, Khánh Đan cũng định vào theo nhưng bà Ngọc Lan cản lại: “Khánh Đan, con nên về nhà thay đồ rồi nghỉ ngơi, hai hôm nay con cũng mệt rồi. Mẹ cũng về nấu nồi cháo đợi Hải Nguyên tỉnh lại thì ăn.”
Khánh Đan biết bà cô tình muốn cô về nhưng vẫn còn chần chừ vì muốn nhìn thấy Hải Nguyên một lát, cô nhìn Hải Minh cầu cứu lại thấy anh gật đầu ý bảo cô theo mẹ về nên đành ngoan ngoãn theo bà Lan đi về nhà. Trên đường về bà Lan im lặng không nói gì. Khánh Đan cũng chỉ im lặng mà không dám hỏi những suy nghĩ trong đầu mình, lúc ông Văn Thịnh bước vào phòng cấp cứu Hải Minh không hề có vẻ gì là ngạc nhiên, ắt hẳn chuyện này anh đã sớm biết. Chỉ có mỗi Hải Nguyên là không biết. Khánh Đan thầm than trong lòng, Hải Nguyên biết anh sẽ phản ứng ra sao? Câu chuyện của tầng lớp giàu có thật không đơn giản, có lẽ chỉ một mình cô có suy nghĩ đơn giản, cuộc sống đơn giản, đôi khi cô nghĩ mình cũng may mắn vì cô chỉ là con nuôi, thực chất không thân phận gì cũng không có bí mật gì. Nhưng cô lại không hề biết thực ra cô vốn đã ở trong vòng xoáy phức tạp ấy rồi.
Cả đoạn đường về nhà, bà Ngọc Lan không hề nói câu nào đến khi về đến nhà bà mới lên tiếng:
“Con lên phòng tắm rửa rồi ngủ chút đi, cẩn thận vết thương nhé, nếu thấy khó khăn thì gọi mẹ nha.”
“Vâng ạ.”
“Ừm, đi đi, mẹ xuống bếp nấu cháo.” Nói rồi bà đi xuống bếp, Khánh Đan nhìn theo bóng dáng cô đơn của bà bỗng thấy buồn, chắc hẳn bà chịu không ít đau khổ, chồng phản bội cùng em gái ruột của mình sinh con, vậy mà bà vẫn bao dung như vậy. Thời gian sống cùng bà cô cảm thấy bà luôn hết mực yêu thương Hải Nguyên, thậm chí còn có phần thiên vị anh hơn Hải Minh. Ánh mắt bà dành cho bà Ngọc Vân vẫn luôn luôn là ánh mắt ấm áp tràn đầy yêu thương của một người chị gái dành cho em gái. Trên đời này có người phụ nữ nào làm được như vậy?
Khánh Đan lên phòng tắm xả nước nóng vào bồn rồi ngâm mình một lúc lâu. Chưa bao giờ cô nghĩ mình có ngày bị bắt cóc mà lại y như trong phim vậy. Nữ chính bị bắt cóc, nam chính không màng nguy hiểm đến cứu rồi bị đâm một nhát dao, cũng may anh không sao. Ngâm mình trong nước ấm cảm giác rất dễ chịu nên Khánh Đan đã ngủ thiếp đi một lúc đến khi nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của bà Lan bên ngoài mới tỉnh giấc, cô vội mặc áo vào rồi ra ngoài.
“Con không sao chứ Khánh Đan? Sao ở trong phòng tắm lâu vậy?” Bà Lan thấy cô mở cửa liền hỏi.
“Mẹ, con không sao. Chỉ là con mệt quá nên ngủ quên mất thôi.”
Bà Lan nghe vậy nhìn kĩ cô một lượt chắc chắn cô không sao mới thấy yên tâm phần nào, lại thấy vết thương trên cổ cô mà xót xa:
“Con xem, bọn chúng làm con bị thương tới mức này đây, có đau lắm không con? Để mẹ xem nào!” Bà Lan nói rồi toan kéo cô áo cô xuống nhưng cô ngăn lại.
“Mẹ, chỉ là vết thương nhỏ thôi, cũng không đau lắm, mẹ đừng quá lo.”
“Mẹ làm sao không lo được, cái bọn bắt cóc này phải cho chúng nó ở tù mọt gông, làm con gái người ta thành ra nỗi này đây!”
Khánh Đan thấy bà yêu thương mình như vậy trong lòng rất cảm động liền xà vào lòng bà, ôm lấy bà như ngày còn nhỏ:
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã yêu thương con như vậy!”
Bà Lan thấy vậy cũng thấy xúc động, từ khi các con lớn rồi, chúng không ôm bà như ngày nhỏ nữa. Bà vỗ nhẹ vào lưng cô:
“Đứa con gái ngốc nghếch này, có bố mẹ nào không thương con mình chứ, con là con gái của mẹ, mẹ có thể không thương con sao?”
Khánh Đan ôm lấy bà, mắt đã đỏ hoe và ngấn nước nhưng lại cố gắng không để một giọt nào rơi xuống.
“Mẹ, con muốn vào bệnh viện thăm Hải Nguyên.”
Bà Lan lúc này mới buông cô ra nhìn cô một lát rồi nói:
“Ừ, nhưng trước khi đi mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Khánh Đan nhìn anh mắt bà cung phần nào hiểu được bà định nói gì.
Gần hai mươi lăm năm trước, bà Ngọc Lan còn là sinh viên du học bên Mỹ, sau khi chia tay người yêu ở quê nhà bà r