
Tác giả: Đậu Toa
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134734
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/734 lượt.
ết quả mỗi buổi tối sờ đông sờ tây với nàng, mặc dù dáng người hắn không thể nói là cường tráng, nhưng tuyệt đối không phải là con gà chết mềm nhũn, dựa vào vận động lâu lâu cũng có của hắn, cơ bắp đáng có đều không thiếu miếng nào, nghĩ mà khiến nàng vui vẻ ngẩn người tựa vào người hắn.
Càng không cần nói mặc dù hắn yêu tiền ít chi tiêu, nhưng gia tài cũng là nức đố đổ vách, đủ để hắn nằm không ăn uống ba đời vẫn chưa hết.
Nam nhân như vậy, rốt cuộc coi trọng nàng ở điểm nào?
Hắn cũng không nói gì, vào lúc nàng chợt tỉnh lại, hắn cứ vậy mà ở cạnh nàng, bền bỉ tìm hiểu nàng, thậm chí sửa luôn tính keo kiệt yêu tiền, vì nàng mà ném ngân lượng sáng bóng ra ngoài như hắt nước, sau đó lại còn bị nàng chê phiền.
Ừm. . . . . . thoạt nhìn, hình như nàng là loại nữ nhân phá hoại, coi nam nhân nhiều ưu điểm này như đồ bỏ đạp hư ── mặc dù hắn là thứ hàng tồn không ai mua của thành Dương Châu.
Bất quá, nếu với bất kỳ nữ nhân nào hắn cũng đối đãi giống nàng, đại khái sẽ biến thành cực phẩm có muốn cướp cũng không cướp nỗi!
Ngẫm lại bình thường nàng không vừa nhéo vừa đánh hắn, thì cũng lạnh lùng với quan tâm của hắn, chứ đừng nói đến việc giống Quỳnh Dĩ hoặc Mạt Trừng, chú ý đến độ dày quần áo của tướng công, lại còn bưng trà gắp thức ăn cho bọn hắn. . . . . . biểu hiện như vậy, nàng cảm thấy rất quá phận, thế sao hắn vẫn cứ liều mình đối xử tốt với nàng?
Mặc dù hắn đã nói là hắn yêu nàng, nàng cũng cảm thấy mình thích hắn, nếu không cũng không cho phép hắn làm vậy, nhưng thích của nàng. . . . . . đủ để đáp lại yêu của hắn sao?
Mạc Hi Dung nghi hoặc liếc mắt nhìn Khiên Dương Thù một cái, mà dường như hắn phát hiện được ánh nhìn chăm chú của thê tử, đột nhiên tạm ngừng bàn bạc, xoay qua cười cười với nàng, sau khí thấy phản ứng ngu ngơ của nàng, hắn mới cầm tay nàng tiếp tục bàn bạc.
Nàng có thể xác định mình thích hắn, nhưng lại không biết đó thật sự là thích hay yêu? Nếu không phải, vậy rốt cuộc yêu và thích khác nhau ở chỗ nào?
Luôn luôn suy xét theo lý tính, bởi vì không lấy được dẫn chứng, không tìm được lý luận có thể giải thích, thậm chí ngay cả phương pháp chứng minh cũng không có, nàng rơi vào u sầu.
Aiz, vì sao trên thế giới không có một quyển tự điển có thể giải thích một chút về "yêu" và "thích" cho nàng chứ? Nếu có thì nàng đâu phải sầu khổ thế này. . . . . .
※※※
"Ha ha ha! Thì sao chứ? Cho dù Khiên Dương Thù ngồi ngay bên cạnh, cũng không thể nghe được đối thoại của chúng ta!"
Đang nghĩ suy hỗn loạn, Mạc Hi Dung bỗng nghe được một câu như thế, nàng bỗng chốc nâng đầu nhìn về phía người nói chuyện, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Việc này. . . . . . rất không bình thường, mặc dù tướng công nhà nàng là đề tải lúc cơm no rượu say của dân chúng thành Dương Châu, nhưng câu nàng vừa nghe không phải là ngôn ngữ bình thường, mà là tiếng Nhật!
Trước kia thuần túy vì hứng thú nàng mới tự học tiếng Nhật, mặc dù không thực lưu loát, nhưng đối thoại thông thường cũng không là vấn đề.
Không ngờ đến cổ đại lại nghe được tiếng nước ngoài, nội dung trò chuyện lại liên quan đến người thân thiết nhất trước mắt nàng, khiến nàng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, chú ý nghe hai người Nhật tán chuyện.
"Ha ha, đúng ha! Ở đây căn bản không ai nghe hiểu tiếng Nhật, ngược lại chúng ta lại dễ dàng tìm hiểu tin tức."
Ha! Thế mà vừa vặn lại có nàng hiểu được? Mạc Hi Dung le le lưỡi, trong lòng âm thầm bổ sung.
"Thủ lĩnh nói mặc dù vải lụa đó chỉ có bốn xấp, nhưng nếu muốn nửa đêm trộm đi, mục tiêu cũng rất lớn, hơn nữa phải cẩn thận Hùng lão gia kia, lai lịch hắn không rõ, chúng ta đề phòng một chút vẫn tốt hơn." Nam nhân mặc áo màu xanh đen nói.
"Bản thân ta cảm thấy không có gì phải e sợ không đâu, dù sao lúc đó nơi xuống tay là nhà của Khiên Dương Thù, mà hắn bất quá cũng chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi, gí đao lên cổ liền hoảng hốt hôn mê, còn sợ không ngoan ngoãn giao ra mọi thứ sao?" Một người áo đen khác khinh bỉ cười nói, còn không quên ngắm ngắm nam nhân ngồi cách một bàn kia.
Nghe đến đây, Mạc Hi Dung chậm rãi quay đầu, một lần nữa tổng hợp nam nhân đang nói hăng say kia một lần nữa, kết luận chính là ── tốp người Nhật muốn cướp thứ gì đó từ tướng công của nàng, cũng chính là muốn cướp ngân lượng mà tướng công nàng giữ như giữ mạng?!
Một lúc sau, dường như bọn hắn cảm thấy không còn tin tức gì đáng thăm dò nữa, trả ngân lượng chạy lấy người, nàng cũng lặng lẽ thoát khỏi tay Khiên Dương Thù, vụng trộm rời khỏi khách điếm đi theo bọn hắn.
Nàng thật cẩn thận theo dấu hai người Nhật kia, cho đến khi bọn hắn bước vào một ngôi nhà nhỏ, nàng âm thầm để lại ký hiệu đánh dấu, rồi theo đường cũ từ từ quay về.
Nàng hoàn toàn không ngờ được, nam nhân bị nàng bỏ lại khách điếm tựa như phát điên, tức giận với mọi người; càng không ngờ trong tình thế nguy cấp này, nàng phát hiện ra mình có bệnh lạc đường!
Nói tóm lại chính là, dù khách điếm cách nàng chỉ một con phố, nàng. . . . . . cũng lạc đường.
※※※
Đáng chết! Không thấy người đâu! Không thấy