Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Trong Yên Lặng

Yêu Trong Yên Lặng

Tác giả: Hậu Đã

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 134638

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/638 lượt.

may có
Tôi không viết nổi nữa, từ sau khi quen anh, tuyến lệ vốn không hay sử dụng của tôi đặc biệt tiến hóa, bất cứ lúc nào cũng biến thành cái hũ tràn nước.
Anh ôm tôi, để tôi khóc trên vai anh. Tôi nhìn thấy trong mắt anh cũng có tia nước.
Tôi không muốn xa nhau, tôi muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Ai có thể nói cho tôi biết, phải làm thế nào mới vượt qua được khoảng cách địa lý của tình yêu? Có thể cho tôi một cánh cửa thần kỳ của Doreamon hay không? Tôi và anh, vốn đã bị chia cắt giữa thế giới của người bình thường và người khuyết tật, nay ngay cả khoảng cách cũng bị chia cắt xa như vậy, tôi phải làm thế nào mới có thể ở cạnh anh? Phải làm thế nào mới có thể tiếp tục yêu người con trai này?
Ngày thăm quan cuối cùng, chúng tôi căn bản không có hứng thú đi chơi. Hai chúng tôi chỉ cầm tay nhau thật chặt, một giây cũng không buông. Ngồi trên xe tới sân bay, ngay cả bút đàm chúng tôi cũng không dùng đến.
Còn có gì cần nói nữa? Điều nên nói đã sớm nói hết rồi.
Tôi yêu anh, anh cũng yêu tôi, chúng tôi đều đã hiểu.
Trong sân bay, chúng tôi nhìn nhau. Anh cười cười, vuốt ve gương mặt tôi, tôi biết, anh muốn nhìn thấy tôi cười.
Tôi mỉm cười đáp lại anh. Tôi cười rất giả tạo, anh có phát hiện không? Trái tim tôi đang khóc, gương mặt sao có thể cười được.
Hướng dẫn viên nói cần phải đi, tôi đưa lưng về phía anh, đi tới cửa đăng kí. Lưng tôi nóng như lửa đốt, tôi biết anh đang nhìn tôi. Lần trước là tôi tiễn anh, lần này là anh tiễn tôi. Sự luân hồi của số phận, vẫn luôn quanh quẩn tại cùng một nơi, cùng một sự kiện, giống như trái tim con người, trằn trọc bất định.
Lại phải đối mặt với biệt ly một lần nữa.
Đột nhiên tôi nhớ đến tâm tình khi tiễn anh, ngày đó, tôi mòn mỏi trông đợi anh có thể quay đầu lại, nhìn tôi một cái. Tôi dừng bước, xoay người nhìn về phía anh. Khoảng cách giữa chúng tôi lúc đó ước chừng 20 mét, người người qua lại thỉnh thoảng ngăn cản tầm nhìn của chúng tôi.
Tôi sẽ bỏ đi như vậy sao?
Chỉ như vậy?
Nếu loài người có thể phát minh ra phương thức giao tiếp trực tiếp hơn ngôn ngữ và câu chữ, tôi bằng lòng dùng tất cả để trao đổi. Bởi vì chỉ có ngôn ngữ, quá ít.
Nếu những đôi tình nhân trên thế giới đều vì thế giới khác nhau, hoặc vì khoảng cách khác nhau mà mất đi dũng khí để kiên trì.
Vậy, xin nói cho tôi biết, cần phương thức gì mới có thể gắn bó trái tim người với người?
Anh đứng bên ngoài khu cách ly, kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt vẫn là sự dịu dàng ấm áp trước giờ chưa từng thay đổi. Anh vẫn luôn như thế, nhìn tôi, bảo vệ tôi, dùng tất cả mọi thứ của anh để ở bên tôi.
Nhưng, tôi cũng không muốn đứng mãi ở phía bị động!
Tôi cũng có sự kiên trì của tôi!
Tôi không biết mình đã lấy dũng khí ở đâu, dùng tất cả sức lực của tôi, hướng ra bên ngoài cửa kính, kêu to:
“Em yêu anh!”
Người bên cạnh nhìn tôi kỳ quái, không sao, bọn họ muốn nhìn thì nhìn đi, tôi có thể phớt lờ tất cả!
“Em yêu anh! Mặc kệ anh có nghe thấy hay không, em sẽ luôn yêu anh! Em tuyệt đối — tuyệt đối sẽ không yêu người khác! Nếu anh dám yêu người khác, em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Tôi xé giọng gào lớn, không phải vì muốn để âm thanh vượt qua khoảng cách 20 mét truyền đến tai anh, mà vì muốn nó truyền tới trái tim anh.
Anh đứng yên nhìn tôi.
Có phải chỉ nhìn thấy tôi làm động tác kêu gào mà không có bất kì âm thanh nào truyền tới trái tim anh?
Anh nghe được không? Nếu không nghe được, anh có thể cảm nhận được không?
Anh cứ nhìn tôi như vậy, nhìn rất lâu, lâu đến mức như quên đi thế giới hiện thực này. Sau đó, lần đầu tiên anh mở miệng, hô lên với tôi.

… Cái gì?
Anh nói… cái gì?
Nói rằng, anh cũng yêu tôi sao?
Nói rằng, anh cũng tuyệt đối không yêu ai khác sao?
Nói rằng, cho dù chúng tôi cách nhau một nửa địa cầu, anh vẫn nhất định ở bên tôi sao?
Nhìn dáng vẻ cố gắng kêu lên của anh, tôi yên lặng khẩn cầu trong lòng:
Ông trời ơi! Cầu xin ông!
Để tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy đi!
Vì sao anh cố gắng nói chuyện như vậy, tôi vẫn không nghe thấy dù chỉ một tiếng động?
Nước mắt tôi tràn ra lần thứ hai, nhìn anh nỗ lực muốn lên tiếng, tôi không cách nào không cảm động.
Đây là người đàn ông mà tôi yêu. Anh không biết nói là thế nào! Thậm chí anh còn không biết âm thanh là cái gì! Nhưng hiện tại, anh đang nói, dùng lời nói không có bất cứ âm thanh gì để nói cho tôi biết, anh yêu tôi đến nhường nào!
Giống như tất cả những cặp tình nhân có thân thể khỏe mạnh, có thể nói trên khắp thế giới, anh xé ruột xé gan cố gắng biểu đạt tình yêu của anh, cố gắng nói lên hứa hẹn của anh.
Vì trời sinh anh có chút thiếu hụt so với người khác mà Cửu Du đã nói với tôi: người đó không thể làm đối tượng để yêu.
Vì trời sinh anh không nghe được bất cứ âm thanh gì, cũng không thể nói, mà bố mẹ tôi nổi giận đùng đùng muốn tôi cắt đứt quan hệ với anh.
Nhưng, vì sao mọi người không nhìn thấy rất nhiều thứ trong anh mà những người con trai khác không có, sự ôn nhu, lương thiện, trầm tĩnh, ấm áp… Toàn bộ đều giống như