
Tác giả: Quất Hoa Tán Lý
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134991
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/991 lượt.
lên, cho rằng mình nghe lầm “Anh không giết người? ! Không giết người vào đại lao đi dạo à?!”
Tô Trọng Cảnh xấu hổ cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp ảm đạm mất đi ánh sáng.
Tôi ghét con người nhất, nên thích nhất là lôi kéo đạo đức người ta đi về phía tăm tối. Nhưng Tô Trọng Cảnh thật sự rất ngốc rất ngây thơ, rất khó để người ta tìm ra được chỗ nào không tốt. Nhìn anh ta chịu khổ, bỗng nhiên tôi cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ ngu ngốc của mình, nhưng lại không muốn mở miệng nhận sai với con người. Sau khi cân nhắc lại, tôi không dám đoán bừa nữa liền kéo kéo ống tay áo anh ta, cẩn thận hỏi: “Không phải Phủ doãn Lạc Dương là hôn quan chứ? Nghe nói hôn quan con người còn nhiều hơn cả yêu quái! Cũng không bằng chó với chuột!”
Tô Trọng Cảnh cười khổ, hai tay rụt vào trong tay áo dài rộng.
Tôi phát hiện ra hai tay anh ta da tróc thịt bong, lại nghĩ tới tin đồn quan ác lạm dụng vũ lực gấu yêu nói. Tôi biết mấy ngày anh ta ở trong ngục chịu rất nhiều khổ sở, bị vu oan giá hoạ kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Còn người suốt ngày thề thốt bảo vệ cho anh ta như tôi lại ở ngoài ăn chơi trác táng, vậy nên càng đỏ mặt, vội cúi đầu, liếm móng vuốt an ủi: “Đừng buồn, con người cũng chẳng tốt lành gì, nếu không… Tôi điều tra manh mối giúp anh, tìm ra chân tướng, rồi tìm yêu quái đánh trống kêu oan cáo trạng, trả lại trong sạch cho anh nhé? Dù sao gấu yêu cũng là tên da thô thịt dày, có bị lăn lên bàn đinh cũng không sao.”
Tô Trọng Cảnh lắc đầu: “Là tôi tự nguyện nhận tội, tôi còn nhớ cô từng nói, Lạc Dương dưới chân thiên tử, yêu quái không thể phạm tội ở đây, nếu không sẽ bị phạt… Dạ Đồng, mặc dù cô thông minh, nhưng làm việc lại hay xúc động, làm càn sẽ xảy ra sự cố. Giờ yêu lực của cô vẫn chưa khôi phục, nên đừng gây chuyện, sớm trở vể Hắc Sơn đi.”
“Ai xảy ra sự cố?! Anh muốn chết à? !” Tôi thấy vẻ mặt như đã thấu hiểu hồng trần, sắp bay lên thành tiên của anh ta thì trong lòng giận dữ, “Bọn chúng nói anh giết ai? Nói cho tôi! Tôi giúp anh điều tra!”
Tô Trọng Cảnh nhìn tôi, lắc đầu, nhăn nhó vẫn không muốn nói.
Hỏi đến lần thứ ba thứ tư, chẳng những anh ta bao che hung thủ, còn bao che cho người bị hại?!
Trên đời sao lại có đồ ngốc như vậy cơ chứ?
Tôi thấy anh ta sống chết không chịu nói, tức giận quay đầu bước đi, quyết định tự mình đi thăm dò.
Yêu quái đều có thủ đoạn, tôi biến thành quả phụ bán rượu phong lưu thanh tú gần nha môn Lạc Dương, dụ dỗ ba tên nha dịch, quyến rũ liếc mắt cộng thêm trút rượu, bọn nha dịch lâng lâng, tên nào cũng đều cảm thấy giết người không phải đại án phản nghịch, cho nên hễ biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết, chen nhau muốn nói cho tôi biết trước.
“Vậy là do Đại Lang nhà Chu Hưng Chu đại nhân tự mình đưa đơn kiện.”
“Nói là giết một cô gái xinh đẹp, không tên không họ, chết nơi đất khách quê người, rất đáng thương.”
“Chu Đại Lang tự mình đưa chúng ta đi lục soát, cái miếu nát bé như vậy liếc mắt một cái là nhìn hết luôn, làm sao giấu thi thể được? Chúng ta cũng đi tìm quanh sườn núi gần đấy, cuối cùng phát hiện ở bờ sông có dấu vết của vật nặng. Trở về thẩm vấn, tên học trò lang tâm cẩu phế đó cuối cùng cũng nhận tội, nói là dìm xác xuống sông.”
“Cô nương xinh đẹp ấy ta từng gặp ở chợ, chắc mới mười bốn, thật sự là quốc sắc thiên hương, lại bị tên quái dị này hãm hại.”
“Ta thấy nhất định là tên này không cưỡng gian được nên giết người diệt khẩu!”
“Thật đúng là tội ác tày trời! Không bằng heo chó!”
Tôi có chút ấn tượng với dấu vết bên bờ sông. Hình như là mấy ngày trước, tôi bắt tiểu yêu nộp một cái đầu heo nướng thơm nức bên bờ sông, còn vứt hết xương ăn thừa xuống sông. Tô Trọng Cảnh vậy mà cũng đau lòng, nói xương có thể hầm nấu canh, không thể lãng phí, anh ta xắn tay áo rồi vớt hết lên.
Nhưng anh ta quen cô nương xinh đẹp khi nào vậy? Sao tôi chưa gặp bao giờ?
Tôi đè nén cơn tức, liếc mắt đưa tình, dụ dỗ nha dịch.
Hai nha dịch uống đến mức đầu óc choáng váng, một tên còn có chút ý thức, khó khăn nói: “Không biết tên là gì, chỉ… chỉ nhớ hơn một tháng trước, cô nương ấy bán cá nướng với tên giết người, dáng vẻ yểu điệu… Ha ha, mắt hạnh má đào, eo dương liễu, da dẻ non mềm có thể nhéo ra nước, lúc ta mua cá còn sờ một lần… mịn lắm… Ha ha…”
Cô gái hắn tả hình như hơi quen.
Tôi chống cằm, nghĩ khoảng nửa khắc, cuối cùng cũng hiểu ra, đập bàn đứng lên: “Người bị hại kia không phải là tôi sao?”
Đừng trách tôi chậm chạp, ai có thể ngờ được người chết trong án giết người lại chính là mình?
Bỏ lại tên nha dịch uống say, tôi sững sờ đứng trên ngã tư Lạc Dương, trong lòng bi thương như có mấy chục con chó gào thét chạy qua. Rút cuộc tôi lại là nguyên nhân khiến Tô Trọng Cảnh nhận tội. Từ ngày bán cá nướng thường có người dòm ngó gần miếu nát. Tô Trọng Cảnh nói dung mạo của tôi sẽ gây chú ý nên tôi không dùng nữa, thỉnh thoảng cùng anh ta dạo phố sẽ biến thành bộ dáng già nua. Nhưng chúng tôi không ngờ rằng, cô nương xinh đẹp nga