
Tác giả: Panda Loly
Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015
Lượt xem: 134951
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/951 lượt.
nhưng hành động
thì không phải thế.Tôi cúi thấp đầu còn hơn cả cô gái lúc nãy ,không dám nhìn thẳng vào mặt anh Ngôn
_sao ,em đang tỏ vẻ hối lỗi đấy à- tôi không để ý thấy giọng điệu của
anh ấy là gì nhưng bỗng thấy mình đang rất thảm hại,thảm hại vô cùng....
_Nghe lén chuyện của người khác ,là phong cách của em sao?-hức hức,anh
Ngôn sao lại nghĩ thế về mình cơ chứ,tôi không chịu được,mới mở miệng
biện minh cho hành động của mình,không để ý là mắt mình đã nhìn thẳng
vào người ta
_Phải là dáng vẻ này chứ- Anh Ngôn một tay cầm bó hoa rũ xuống,tay kia đẩy đẩy gọng kính của mình..
_chỉ chỉ là em tình cờ ngang qua...- tôi đang tìm một lý do phù hợp nhất
_Ừm,tình cờ đi ngang,thấy chuyện vui nên đứng lại xem,phải không?.giọng
anh ấy trở nên nghiêm nghị hưn bao giờ hết,tôi cảm nhận được luồng khí
lạnh đang chạy dọc sống lưng mình.
tôi sợ hãi,gật gật đầu..nhưng sau đó mơ nhận ra..chính mình đã thừa nhận việc làm không đúng đắn này.
_Em....-ting ting tang tang..- có tin nhắn.anh Ngôn rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại ,đọc tin nhắn với vẻ vội vã...
_bây giờ muộn rồi ,em về nhà đi,anh có việc phải đi trước,sẽ hỏi tội em sau..,khóe môi anh nhếch lên một nụ cười quen thuộc- Lại cái dáng đi
ấy..hu ra thoát nạn rồi..hu ra...nhìn bóng anh khuất dần sau cổng
trường,tôi chợt thấy đầu óc trống rỗng...
_Này,cậu không định về sao- quay lưng lại mới thấy ánh mặt chóe lửa đang nhìn mình,tên Phong hét lên với giọng bực tức .
chưa đợi tôi đáp trả ,hắn đã leo lên chiếc xe của tôi,đạp thật mạnh như
vô cùng dồi dào sức lực...tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần..ngớ ra mơi
thấy hắn đã tới cổng..
_Này...này..đợi tôi với..- tôi gắng hết sức bình sinh ,chạy theo kêu í ới...
Rõ ràng là hắn không có ý cho tôi về bằng xe đạp mà...tôi thở dốc...dừng lại một chút,đành cuốc bộ về vậy.Tên Phong đáng ghét,nhật định ta sẽ
cho ngươi chết không kịp ngáp,cứ chờ đấy.Nhưng trước hết,nhìn lại bộ
dạng mình lúc này,tôi phải bảo toàn tính mạng mà về đến nhà cái đã,đến
ông trời cũng không thương tình cho tôi,lại cứ thích chiếu nắng cật lực vào tấm hân nhỏ bé gầy gò yêu ớt này,,,hu hu hu....Sao tôi thấy thân
phận mình bây giờ còn không bằng mấy người phụ nữ thời phong kiến,bị chà đạp ,bị hắt hủi...omo....
_Này,lên đi!!!- oan hồn đâu ra nhìn tôi chằm chằm .Hức,giữa trưa nắng,cái bộ dạng của tên nào trước mặt coi thật chói mắt
_Ngươi không phải về rồi à...?-không thể khách khí với tên tàn bạo vô nhân đạo này !!!
_Chưa về,còn đợi cậu..- hắn nói từ tốn,chậm rãi,mặt không biểu cảm.Tôi
trợn ngược con ngươi,coi như hắn còn chút tình nghĩa,nhảy phóc lên
xe,tôi đã quá mệt rồi,không rảnh để đôi co cùng tên đáng ghét này thêm
một phút nào nữa.Trên đường đi,im lặng đến đáng sợ,tôi chưa bao giờ thấy không khí căng thẳng như vậy,chậc chậc,không thể khinh thường.Cái đầu
óc tối tăm kia,không biết còn muốn bày mưu tính kế gì nữa đây.
Hắn thả tôi ở cửa,lại vứt nguyên cái xe đạp đó,cuốc bộ rời khỏi.Trông
bóng dáng lãnh đạm đó,tôi không khỏi thấy sợ hãi,run khẽ người.Tôi có
làm gì cho hắn tức chí đến thế đâu,cùng lắm là chọc điên hắn một xẹo
thôi mà....hừm hừm..người này tính tình thất thường mưa gió chẳng bì
kịp,thôi,kệ xác ngươi...
tôi bước vào nhà,mặt hầm hầm,đỏ bừng...Tôi hận trời,rồi lại than trời...(amen!!!).
Ô hô hô....Cái hạnh phúc nhất của người học sinh là gì ...là khi ...được nghỉ học.....zét**vỗ tay ****
Hôm nay là chủ nhật này,và thế là,cái u uất của cả tuần được giải quyết
bằng trận ngủ nướng cùng trời cuối đất.Tôi ôm chú gấu bé bự đáng yêu
,chăn thì đắp,mà quạt bật vù vù...Một chân gác lên gấu bự,một chân bình
thản nằm im.Cái tướng này,xem chừng là rất xấu.Mẹ tôi từng nói: nhìn tôi ngủ chắc khác nào một bức tranh biếm họa kinh người,còn đâu là duyên
con gái nữa..Chậc chậc,kệ nó,có ai đi ngắm con gái ngủ bao giờ mà
sợ...he he.Tôi ngáp ngắn ngáp dài,cũng đến lúc thức dậy rồi ,tôi cùng
chẳng phải là kẻ ham ngủ mà quên đi chính sự.10 giờ rồi(lời tác
giả:không còn gì để nói=)) )
Mắt vẫn còn nhắm,nhàn tản bước xuống lầu...
_Không ngờ lại được nhìn thấy cảnh này..- giọng nói gian
tà này,không phải là....Tôi cố mở to đôi mắt nhìn kẻ trước mặt...không
phải là ảo giác,,,đích thị là tên chết tiệt kia
Tách !!!
_Cậu ...cậu làm gì thế.....? tôi hét lớn khi thấy hành động của tên
Phong chết tiệt.Hắn dám chụp hình của tôi ư? Láo ,láo hết chỗ nói,chưa
được sự cho phép của tôi mà đã ngang nhiên chụp hình vậy sao ?
_Trả ...trả đây – Tôi cố dùng hết tất thảy mọi sức lực,nhảy như con choi choi cố mà giật lại cái điện thoại .Hức,tiếc là hồi bé tôi không chăm
uống sữa nên vẫn lùn hơn hắn một cái đầu.Oh my god..nếu để bộ dạng này
lọt ra ngoài,chắc tôi chết mà không có chỗ chôn mất!!!
_Ừm..- Hắn tay chống cằm,nhìn tôi ra chiều nghĩ ngợi- Nếu tấm ảnh