
Tác giả: Fly
Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015
Lượt xem: 1341348
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1348 lượt.
r/>
****************
- Tổng giám đốc!
Tiếng thư kí vang bên tai khiến Quang Anh giật mình. Anh vừa nhớ lại
những năm tháng học sinh và không khỏi rùng mình. Trong tay anh là bản
hồ sơ của : Trần Đường thi. Nhìn cái tên này anh lạnh toát mồ hôi. Sao
tự dưng thấy bất an vậy? Đang nghĩ xem có nên cho cô ta vào công ti
không?
- Cho cô ta vào đi.
Thư kí đi ra ngoài và một lúc sau cánh cửa được mở ra.
Đường thi bước vào. Phòng của Tổng giám đốc thật rộng lớn. Nó lớn hơn
văn phòng của bố cô nhiều. Nhưng tất nhiên là những người như bố cô có
thể thừa tiền xây những căn phòng lớn hơn thế này gấp ba lần. Rồi cô
kéo ghế ngồi đối diện với vị tổng giám đốc. Anh ta không nhìn cô. Trong tay anh ta vẫn cầm bản hồ sơ của cô. Có vẻ như là rất ấn tượng đây.
- Chào ngài tổng giám đốc.
Cuối cùng thì Quang Anh cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Đường Thi. Chết
tiệt! Sao bao nhiêu năm qua cô ta lại xinh đẹp đến kiều diễm thế này
chứ? Suýt chút nữa là anh không nhận ra cô ta rồi.
Đường Thi cũng bất giác giật mình. Là anh ta. Sao lại gặp nhau vậy?
Đúng là trái đất quay tròn. Đường thi quan sát Quang Anh. Mẹ kiếp! Anh
ta đẹp trai dã man tàn bạo thế này thì làm sao cô chịu nổi. Còn đẹp hơn cả Mac vệ sĩ của cô nữa. Được rồi! Cô thừa nhận là mình có hơi bị
"say" một tí. Chỉnh lại tư thế thôi.
- Thơ nhà... à nhầm! Đường Thi. Theo như hồ sơ của cô thì cô yêu cầu một công việc nhẹ nhàng và có lương tạm ổn?
Sh*t! Cô ta tưởng mình là bà hoàng chắc? Làm gì có công việc nào nhẹ
nhàng mà lương cao? Đúng là trơ trẽn, lại còn dám yêu cầu anh nữa chứ.
Tốt nhất là nếu cô ta chịu giặt đồ lót cho anh thì anh còn có thể xem
xét lại.
Đường Thi mỉm cười e thẹn mà không cần để ý xem người đối diện cần một "túi nôn" cỡ XXL và yêu cầu nó không bị thủng.
- Hi hi, vâng ạ!
Quang Anh cố giữ cho mình thật bình tĩnh rồi nói:
- Tôi cũng nghĩ cô muốn như vậy nên đã bố trí một công việc hết sức nhẹ nhàng cho cô.
Đặc biệt, nếu lúc nào quá độ có thể xả tuỳ ý mà không cần phải chạy đường dài.
Mắt Đường thi vội vàng sáng rực lên, công việc gì mà hay vậy chứ?
- Tốt như vậy sao?
- Phải.
Rồi Quang Anh gọi thư kí vào dặn dò:
- Dẫn cô Đường Thi đây xuống cho bác Thanh giao việc.
Cô thư kí trẻ nhìn Quang Anh khó hiểu rồi lại nhìn Đường thi. Nhìn là
biết đây là một tiểu thư rồi, sao có thể làm công việc của người dọn vệ sinh wc chứ?
- Giám đốc...việc này...
Quang Anh biết Cô ta dịnh nói gì vội chặn họng lại. Anh sao có thể để cô thư kí xinh đẹp của mình làm hỏng kế hoạch được:
- Là do cô Đường Thi đề nghị.
Đường thi vẫn ngây ngô không biết gì về "công việc nhẹ nhàng" của mình. Cô vui mừng đứng dậy khoác tay thư kí ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa
nói:
- Phải! LÀ tôi đề nghị đấy. Đi xem công việc của tôi nào.
Quang Anh không quên nói với theo:
- Chúc cô lao động vui vẻ nhé?
Và rồi anh nói thêm vế sau, nói rất nhỏ:
- Và chúc cô làm tiểu thư nơi bệ xí thành công.
- AAAAAAAAA!!
Tiếng hét chói tai của Đường Thi xuyên thủng tầng không và thấu vào màng nhĩ của những người đứng ở vùng trung tâm áp thấp à nhầm... trung tâm
tiếng hét. Cô thư kí cũng bà Thanh - quản lí công việc bịt chặt tai lại
cứ như kiểu nếu nghe nữa là màng nhĩ sẽ "toạc" một tiếng dịu dàng vậy.
Đường Thi nhìn khu nhà vệ sinh rồi lại nhìn hai con người đang đứng
trước mặt mình. Thật là quá quắt. Tên chết giẫm kia dám cho cô làm công
việc này. Từ bé đến giờ ngay cả nhà vệ sinh ở nhà cô cũng không bao giờ
đụng vào chứ đừng nói là của cái nơi này. Bây giờ cô đã bắt đầu thấy hối hận rồi. Tại sao lại không nghe lời bố cô trước khi cô quyết định bước
chân vào đời chứ? Mà cái lí do thì là "con cần phải tự kiếm ra đồng tiền cho riêng mình" trong khi đó, sáng nay cô vẫn rút 3 triệu ở tài khoản
của bố. Bố cô mà biết cô làm cái nghề này thì tuyệt đối sẽ san bằng cái
công ti này, mà có khi là cả tập đoàn cũng được bố cô ủi phẳng phiu
không chút gồ ghề ấy chứ. Cô nhìn bồn cầu, nhìn giấy vệ sinh. Ôi! Cô đã
yêu bọn nó biết bao một khi cô có nhu cầu và giờ thì... Nếu có búa ở đây cô thề sẽ đập nát tất cả.
Đường thi quay sang phía hai con người kia nói:
- Tôi không thể làm ở đây được.
Bà Thanh lừ mắt nhìn cô. Cô ta chỉ là một nhân viên mới vào công ti,
đứng dưới vạn người và không có quyền nêu ý kiến của bản thân.
- Giám đốc đã cho cô vào làm ở đây. Cô không được phép từ chối.
Rồi Đường Thi thấy cô thư kí đã ghé sát người mình lúc nào mà thì thầm:
- Chị cố gắng lên nhé? Đừng làm phật ý bác Thanh. Mọi người gọi bác ấy là "đại ma nữ" đấy.
Đường thi còn chưa kịp hốt hoảng thì phía đằng sau đã "pằng pằng" như AK47:
- Cô Lê Vân! Cô bảo ai "dại như chó dữ"?
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Đường