Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Có Sợ Em Không?

Anh Có Sợ Em Không?

Tác giả: Fly

Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015

Lượt xem: 1341349

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1349 lượt.

Thi, Lê Vân nói nốt câu cuối rồi mới chạy:

- Bác ấy còn mắc bệnh nghễnh ngãng nữa. Cẩn thận khi bị bác ấy hiểu lầm.

Nhìn dáng vẻ chạy không quay đầu của Lê Vân là Đường thi đã thấy đau khổ rồi. Cô mếu máo một góc:

- Bố ơi! Con muốn về nhà.

Bà Thanh đi được một đoạn mà không thấy ai đi cùng. Bà rõ ràng đã ra
lệnh cho cô ta đi theo rồi cơ mà. Chẳng lẽ tai cô ta có vấn đề. Nghĩ đến đây bà vội lắc đàu thở dài. Bà đã bước vào cái tuổi 50 rồi mà chưa bao
giờ mắc bện lặng tai. Giới trẻ bây giờ thật là "lắm tài nhiều tật" quá.
Rồi bà quay lại chỗ Đường Thi vẫn đứng trân trân ở đấy. Cô ta đang làm
cái quái gì thế không biết?

- Tôi vừa bảo cô đi theo tôi cơ mà?

Đường Thi nhìn bà Thanh mà trong lòng chỉ thấy hận tên Quang Anh kia.
Hắn là đồ thù dai, có mỗi mấy cái chuyện trẻ con thời học sinh mà cũng
nhớ mãi vậy sao? Cứ như cô có phải hơn không? Những khi buồn chỉ cần
nghĩ đến cái bản mặt ngắn tũn của hắn khi bị mất chức là cô muốn cười
cho ruột dài ra. Rồi là khi đại tiện có vẻ khó khăn, cô chỉ việc nhớ lại cái mông trắng ơn ởn đến rùng mình của hắn... vậy là có bao nhiêu cũng
tuôn hết ra. Đấy! Tại sao hắn không thể như cô? Đúng là óc ngắn. Có thế
là cũng không biêt.

- Này Đường Thi. Nếu tai cô bị lặng như thế này thì tôi có thể lấy dáy tai cho cô.

Đường Thi như ngộ ra một chân lí sáng ngời. Đây chính là "thánh mẫu" sẽ
phân phát những đồng Polime cho cô, sao cô có thể đắc tội được cơ chứ?
Nghĩ vậy, Đường Thi liền giở trò của mình ra. Chỉ cần nịnh ma nữ bà bà
này một tí biết đâu cô sẽ được giao cho công việc nhẹ nhàng và cuối
tháng vẫn được những đồng lương dủ tiêu chuẩn thì sao? Còn tên Quang
Anh. Mối thù này cô sẽ báo đáp sau. Cứ đợi đấy.

- Bác Thanh! Hì hì. Cháu đang suy nghĩ mà, đang suy nghĩ xem có công việc nào làm có thể giúp bác bớt nhọc được không?

Bà Thanh như hài lòng về những cái đấm nhẹ vào vai của Đường Thi và cả
những lời mật ngọt như rót vào tai kia nữa chứ. Bà gật đầu:

- Thế đã nghĩ ra chưa?

Nhanh như cắt. Đường Thi vội vàng chụp lấy cơ hội.

- Tất nhiên là rồi ạ. Cháu thấy việc quản lí của bác rất nặng nhọc. Ngày nào bác cũng đi đi lại lại tìm kiếm mấy vết bẩn hôi hám này rồi lại
quay về thông báo cho chị em chúng cháu dọn. Khớp chân bác sẽ thoái hoá
mất. Bây giờ cháu quyết định rồi. Cháu từ bỏ danh nghĩa Tiểu Thư của nhà Đông Bang hội, cháu sẽ giúp bác công việc này.

- Cô phát hiện rồi thì có dọn luôn không?

Đường Thi cười đểu giả. Nụ cười chống chỉ định với những người tâm trạng không ổn định và sức chịu đựng có hạn:

- Cháu đã phát hiện ra rồi tất nhiên sẽ có nhiệm vụ thông báo để mọi người cùng làm chứ.

Bà Thanh ra vẻ nghĩ ngợi rồi gật đầu cái "uỵch".

Gớm, đầu rõ nặng cơ. Đường thi cảm tưởng nó phải chửa đến 3 cân đất
trong ấy. Thực ra là cô chưa nói hết. Cô chỉ có trách nhiệm phát hiện và thông báo, còn phần dọn dẹp... tất nhiên là chị em trong bang dọn dẹp
làm rồi. Ha ha, cô tự "****" mình sao lại thông minh như thế cơ chứ?
Thông minh hết cả phần người khác rồi.

Quang Anh vừa kí xong tập tài liệu
dày cộp. Anh vươn vai một cái rồi ngáp thêm cái nữa cho trọn bộ. Như nhớ ra cái gì đó anh quay ra hỏi Lê Vân:

- Công việc của Đường Thi thế nào?

Lê Vân sắp xếp sổ sách rồi trả lời rành mạch:

- Cô ấy đã nhận việc rồi ạ!

Quang Anh gật gù. Cái loại ấy mà chấp nhận dễ dàng vậy sao? Cô ta không
mang bộ mặt cáo ra đối phó với anh thì thôi chứ làm gì có chuyện cô ta
chịu làm công việc ấy. Nghĩ đến đây Quang Anh chợt nhớ lại cái thời xưa
kia: Ngày nào cũng vậy, cứ chiều chiều, đồng chí Quang Anh của chúng ta
lại hiên ngang một chổi một xô tiến vào nhà vệ sinh theo cái kiểu "một
đi không trở lại". Nhưng như thế thì tốt quá, cái đáng nói ở đây là suốt kì 2 năm lớp 9, ngày nào đồng chí ấy cũng phải quay lại đây mới cay
chứ.

Quang Anh còn nhớ như in cái bồn cầu của tên nào đại tiện xong không xả
nước. Mẹ kiếp, nếu để anh biết được thằng chết giẫm nào thì anh thề tống cho bằng hết vào mồm nó. Báo hại anh hôm đấy khổ sở đến nỗi về ngủ còn
mơ thấy cả đống phân đuổi theo mình. Rồi một lần đang hăng say "làm
việc" là thế thì ở đâu chui ra con chuột cống to bằng bắp tay. Cả đời
anh quân tử không sợ gì chỉ sợ duy nhất chuột, thế là ngày tươi đẹp hôm
đó được anh đánh một mốc son lịch sử mang tên: Dũng sĩ diệt chuột! Mở
ngoặc đơn: Không thành công và bị nó cắn cho sưng vù đầu ngón tay. Đóng
ngoặc đơn.

Cứ nghĩ đến cái quá khứ huy hoàng ấy Quang Anh lại cảm thấy trong người
xung huyết lạ kì. Cảm giác kiểu như muốn bóp chết một ai đó. Sời! Còn ai vinh dự hơn ngoài tiểu thư Đường Thi đang thị sát khu wc của chúng ta
nữa.

Quang Anh bước vào khu wc. Anh định là định giải quyêt luôn tại wc tại
văn phòng rồi. Nhưng anh muốn xem cái vẻ mặt khổ sở vì mùi hôi của Đường Thi sẽ như thế nào. Để cho cô ta thấu hiểu "niềm vui bất tận" khi đắm
mình trong những "hương thơm dễ chịu" này như thế nào.

Như


Lamborghini Huracán LP 610-4 t