Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Bà Xã Nghịch Ngợm , Em Là Của Anh

Tác giả: Ann

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341066

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1066 lượt.

cửa nữa đập mạnh trên lầu.

*BUỔI TỐI:

Nằm ôm con voi mà nó vẫn chưa hết giận, nó thấy ghét hắn, giận hắn, muốn “nghỉ chơi” với hắn.

Còn hắn nhốt mình trong phòng đầu óc hỗn độn, tai văng vẳng tiếng cãi nhau với nó lúc nãy. Nhưng 2 “anh chị” này có một điểm chung: ai gõ cửa cũng không mở.

Bảo Như lo lắng nhìn Mạnh Khang:

-Làm sao đây?

Mạnh Khang nhún vai lắc đầu rồi cả 2 cũng “giải tán”

Sau “một thời gian dài” suy nghĩ, trằn trọc, bất an hắn đưa ra một quyết định “vô cùng”….mất mặt là….đi xin lỗi nó.

Cộc…cộc….

-……………………….(ở trong im lặng)

Cộc….cộc…cộc…

-…………………. (vẫn im re)

Rầm…rầm…rầm…

-ĐỦ RỒI, MUỐN PHÁ CỬA LUÔN HA? ĐI CHỖ KHÁC HẾT ĐI.

-Nhóc con , mau mở cửa cho” chồng” em nếu không anh tự vào đó.

-Tùy anh!

Hắn xoay tay nắm cửa……không được.

-“Hừ…dám chơi trò khóa trái cửa”

Bên trong nó đang đắc ý vì hắn vặn muốn bung tay nắm cửa nhưng vẫn không mở được.

5 Phút sau:

-“sao im re vậy cà?”

Nó tò mò bước thật nhẹ xuống giường tiến tới sát cửa áp tai lên nghe ngóng

Nó tập trung cao độ để nghe thử coi sau lớp cửa gỗ dày cộm hắn có còn đứng đó không.

Sau 5 phút nghe ngóng nó thất bại thở ra.

-‘Không nghe gì hết “

-Em to gan thật, giở trò khóa cửa nhốt chồng ở ngoài!

Bỗng nó giật thót tim khi tiếng hắn lạnh ngắt phía sau lưng nó.

-Á á á ….

Quay qua nó vô cùng “thảng thốt” khi
thấy hắn đang ở ngoài cửa sổ phòng nó, nó chỉ nhìn thấy “phần trên” của
hắn, 2 tay đang vịn vào thành cửa và…cầm theo một túi giấy.



Chương 10



-Anh…sao?…sao anh lại…?… sao có thể….????

Mặt hắn có vẻ rất “khổ sở”

-Em định để anh đu ở đây mãi àh, anh sắp không chịu nổi rồi!…kéo anh lên!

Nó hốt hoảng chạy tới nắm lấy 2 tay hắn cố gắng kéo lên

-Cố lên, để em giúp anh!

Bao nhiêu giận hờn biến đâu mất, nó còn tự trách mình sao hồi nãy không cho hắn vào nếu không thì….

Đang “sám hối” thì nó khựng lại. Thì ra hắn không “mạo hiểm” trèo tường lên mà ở dưới có một đống người….vịn thang cho hắn.

Mặt nó tối lại vì bị lừa, nó bực bội:

-Các người…các người….

Trong đám “diễn viên” ở dưới Bảo Như và Mạnh Khang đang nhìn nó cười tít mắt.

Nó giận run lên hất tay hắn ra leo lên giường trùm chăn kín hết người.

Thấy tình hình “chiến sự” có vẻ căng thẳng hắn trèo vào phòng tiến tới phía giường của nó.

-Nè, giận hả “chân voi”?

Trong chăn không có động tĩnh gì. Hắn mở túi giấy lấy ra một hộp kem to hơn mọi bữa.

-Mở chăn ra anh cho em kem!

Nó vẫn “im hơi lặng tiếng”

Thấy kế sách này không ổn hắn lấy tay kéo kéo tấm chăn xuống khỏi đầu nó nhưng vô ích, nó giữ rất chặt.

Sau mấy giây giằng co trong “im lặng” hắn bất ngờ giật mạnh cái chăn. Khuôn mặt giận dỗi của nó “xuất hiện”

Hắn xúc một thìa kem để gần miệng nó nói giọng nhỏ nhẹ mà như ra lệnh hình như tố chất đó đã có sẵn trong “xương tủy” tên này;

-Há miệng ra!

Và cũng có lẽ tố chất “nghe lời hắn” cũng có sẵn ở nó, nó ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút thìa kem vào.

-Ngon không?

Nó không đáp. Điều đó chứng minh nó vẫn chưa bị hắn “mua chuộc” bởi mấy thìa kem.

Khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có hắn lấy trong túi giấy ra thêm một vài bức ảnh nữa đưa cho nó.

Tới giờ phút này nó không thể im lặng nữa, vì trong ảnh là hình một cặp vợ chồng và…có cả nó nữa.

-Đây là…..

Nó nhìn hắn như muốn hắn xác minh điều nó đang nghĩ :

-Đúng rồi, ba mẹ của em đó!

-Ba…mẹ, thì ra khuôn mặt của họ cũng như em tưởng tượng.

Hắn ngồi dựa vào thành giường, nửa nằm nửa ngồi chỉ vào bức hình:

-Ừ, mẹ em rất hiền và đảm đang em có khuôn mặt giống mẹ đó.

Nó mỉm cười

-Ba em là người như thế nào?

-theo anh biết BA em là người đàn ông gương mẫu rất thương vợ con, em nhìn đi, đôi mắt em rất giống ba em đó.

- Ba mẹ đẹp quá.

Mắt nó long lanh , bên trong như có một màn mưa đọng lại ở đó chỉ chờ nó đồng ý sẽ đổ mưa trên mặt nó bất cứ lúc nào.

Hắn nhanh chóng đưa tay lên gạt đi lớp nước ngấn trên mi trước khi nó kịp rơi xuống.

Nó nhìn hắn ánh mắt cầu khẩn:

-Anh nói ba mẹ chỉ mất tích chứ chưa có gì chứng minh họ đã chết, anh có thể….có thể giúp em…

Biết nó khó mở lời hắn cắt ngang:

-Anh cho người đi tìm rồi khi nào có tin gì họ sẽ báo cho chúng ta ngay.

Nó thở phào rồi khuôn mặt trở nên lo lắng:

-Em nghĩ em không thể ở đây mãi được.

Là một người tinh ý hắn nói giọng chắc nịch:

-Em đừng lo, nhà của em ở thành phố K
anh đã cho người chăm lo. Còn công ty và công việc kinh doanh của gia
đình em anh và ba mẹ anh đang giúp em quản lý, công việc bây giờ đã đi
vào quỹ đạo


Duck hunt