
Tác giả: Ann
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341069
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1069 lượt.
/>
Nó vô cùng ngạc nhiên, không ngờ hắn chu đáo như vậy, xắp sếp mọi chuyện cho nó tươm tất. Cả ba mẹ hắn nữa, dù
là có hôn ước nhưng họ cũng không cần làm vậy, họ tốt với gia đình nó
quá.
-Cám ơn….cám ơn anh..cả ba mẹ anh nữa!
-Há miệng!
Một thìa kem mang hơi lạnh ùa vào miệng
nó, hắn vẫn vậy, thái độ bất cần, điềm tĩnh ánh mắt màu nâu kiên nghị
làm nó cứ nghĩ hắn lớn hơn nó cả chục tuổi chứ không phải 1 tuổi.
-Em không cần cảm ơn, ba mẹ chúng ta là bạn thân nên…..
Nó nhìn hắn như đag chờ một lời “ngọt ngào” phát ra từ hắn
-…Nên mới chịu nhận một “siêu quậy” hậu đậu như em về làm dâu!
Nó “thất vọng tràn trề” với câu nói “độc địa” của hắn.
-Anh…..
Đang định nói thì nó im lặng vì hắn đã đổi thái độ, ánh mắt kiên nghị bây giờ trở nên trống trải vô hạn:
-Anh sẽ sắp xếp tất cả, nên em chỉ cần ở đây, ….bên cạnh anh là được rồi.
Nhìn ánh mắt hắn nó không thể từ chối, không hiểu từ khi nào nó rất để ý tới tâm trạng của hắn.
Khẽ luồng tay vào tay hắn , bàn tay to
lớn, ấm áp này luôn bên cạnh mỗi khi nó cần. Hắn hơi ngạc nhiên vì lần
đầu nó “tốt”với hắn như vậy, hắn khẽ mấp máy môi:
-Vậy em làm hôn thê của anh đi!
Nó hơi ngạc nhiên trước câu nói của hắn, nhưng không nghĩ ngợi gì nói vui vẻ trả lời:
-Anh có bị bệnh không?
-Bệnh gì?
-Bệnh ngốc!
Hắn “chưng hững” không ngờ nó chơi chiêu “gậy ong đập lưng ong” với hắn. Hắn bình thản:
-Có, bệnh ngốc, bệnh ngốc thời kỳ cuối nên mới chấp nhận cô vợ quậy phá như em.
Nó không ngờ hắn “cao tay ấn” như vậy, nó nổi sùng:
-Ai nói em là vợ anh, mới là hôn thê thôi!
Hắn mỉm cười.
-Duyệt, coi như em đồng ý chính thức trở thành vợ sắp cưới của anh.
Nó hếch mũi:
-Đồ ngốc thì trước giờ vẫn vậy còn gì!
Mặc kệ nó nghĩ hắn ngốc hay “lú lẩn” nó
đâu biết trong lòng hắn đang “nở hoa” , chính miệng nó nói như vậy có
nghĩa nó đã có tình cảm với hắn, nó không từ chối hôn sự này.
Nhìn hắn vui vẻ nó không hiểu hắn vui cái gì nhưng chỉ cần thấy hắn vui như bây giờ là nó đã yên tâm rồi.
Bất giác hắn cúi mặt xuống thật gần, tim nó một lần nữa run lên mặt ửng thêm sắc hồng. Nó hơi khép mi. Môi hắn
đã gần lắm rồi, nó hồi hộp:
-“làm sao?….làm sao….làm sao giờ”!!!!!!
1 nốt nhạc
2 nốt nhạc..
Không cảm thấy gì nó mở mắt ra… bất chợt hắn vén tóc mái nó qua hôn lên trán làm mặt nó đỏ như cà chua chín.
Hắn mỉm cười châm chọc:
-Sao vậy? Vẫn còn “mơ tưởng” tới việc anh hôn lên môi em à?
Nó ngượng chín người:
-KHÔN…G….KHÔNG…DÁM ĐÂU, AI MÀ THÈM..
Hắn vuốt từng lọn tóc của nó:
-Vợ ak, em không cần tự “dối lòng” đâu
Nó càng tức điên với tên này:
-Nói…nói cho mà…biết, sau…sau này muốn hôn…em thì phải…phải…
-Phải sao?
-…phải..phải..xin phép trước
Hắn cố nhịn cười khuôn mặt bắt đầu ửng hồng, lại tiến sát nó hắn nói giọng của…..Mạnh Khang (nghĩa là giọng háo sắc đó)
-Vậy bây giờ anh hôn em nhé!
-HẢ…A..NỮA..NỮA HẢ?
Hắn đã tiến thật gần , giống như đang thử thách tim nó vậy
Nó nhắm tịt mắt .
Hắn nhìn bộ dạng của nó mỉm cười nhẹ xoa đầu nó:
-Thôi, cho em nợ!
Nói rồi hắn lại bàn học của nó cầm chìa khóa mở cửa bước ra ngoài, tay giơ giơ chùm chìa khóa:
-Cái này anh tịch thu!
Nó lơ ngơ như “bò đội nơ” lẩm bẩm
-“mình có nợ Anh ta sao?”
*SÁNG:
Ngồi ăn sáng mà hắn muốn nổ cái đầu, mặt hắn nghiêm nghị ngồi “ăn cho qua bữa” thì Mạnh Khang và nó như muốn lật tung cái bàn ăn chì vì một chuyện con nít mới làm: “dành ăn”
Nó chồm hết người qua phía kia để gắp lại miếng thịt mà Mạnh Khang “cướp” của nó:
-Trả, trả đây!
-“Voi con” em nhỏ như vậy ăn không hết đâu để anh ăn….dùm cho hihi
-Không, TRẢ TÔI NGAYYYYYYYYYYY
-hông
-Đưa đây!
Màn đấu đũa và đấu khẩu kết thúc khi
Mạnh Khang một tay đẩy đầu nó ra một tay gắp miếng thịt to bằng cái bánh in nhét vô miệng trước sự chứng kiến của “bàn dân thiên hạ’
-ANH….ANH..DÁM………..
Nó giận dữ ánh mắt tóe lửa nhìn Mạnh Khang nhai “trệu trạo” miếng thịt của nó.
Hắn thở ra nhìn Mạnh Khang
-Sao ngày nào cậu cũng chọc ghẹo “vợ” tôi thế?
Miệng đầy thịt Mạnh Khang không nói được chỉ cười trừ. Nhìn mặt nó hắn ra hiệu cho quản gia lâm, ông quản gia hiểu ý:
-thưa cô chủ, chúng tôi vừa làm xong miếng khác đây!
Hắn như chợt nhớ ra điều gì nhìn đám người hầu:
-Sao cứ gọi “vợ tôi” là cô chủ?
Mọi người ngơ ngác chỉ có quản gia Lâm khéo léo cúi người
-Vâng! Xin lỗi thiếu gia
Rồi quay qua nó nói một câu làm nó muôn nhường miếng thịt này cho Mạnh Khang luôn:
-Xin lỗi….. THIẾU PHU NHÂN!
-Ặc…..thiếu….thiếu phu…nhân sao?
Mấy người phía sau cũng