XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Bí Mật Tình Yêu Phố Angel

Tác giả: Girlne Ya

Ngày cập nhật: 23:57 15/12/2015

Lượt xem: 1342725

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2725 lượt.

nữ sinh trường Sùng Dương.

Ôi, từ ngày hôm nay tôi phải "trọ" ở trường Sùng
Dương những 40 ngày.

Lần đầu tiên bước qua vạch ranh giới sang bên trường Sùng
Dương, nhìn thấy học sinh trường Minh Đức đi ở phía bên kia, tôi thấy mình như
kẻ phản bội.

"Tùng tùng tùng! Keng keng keng!"

Chuyện gì vậy?

Trước cổng trường Sùng Dương có mấy nữ sinh thuộc Hotboy
Club, mặc váy ngắn cũn cỡn, tay cầm quả cầu vàng, vừa lắc theo điệu nhạc, vừa
hét lên như điên.

"Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ đáng yêu của
chúng ta! Idol Kim Nguyệt Dạ!"

"Cố lên! Cố lên! Kim Nguyệt Dạ... Cố lên! Cố lên! Kim
Nguyệt Dạ..."

Trời đất, chắc mấy nữ sinh này đi cổ vũ cho tên Kim Nguyệt Dạ!

Hừ! Nhìn cũng biết tụi "vịt giời" đó là fan ruột của
tên Kim Nguyệt Dạ, trông chẳng có bé nào khá khẩm cả! Mà cái tên khỉ hôi Kim
Nguyệt Dạ có gì hay ho kia chứ, chỉ giỏi "đá xoáy" người khác, thái độ
thì tưng tửng, tuýp người như hắn còn lâu mới được dân trường Minh Đức hâm mộ.

Hay lắm! Lần này phần thắng nằm mười mươi trong tay Tô Hựu Tuệ
ta rồi! Hô hô hô hô! Hô hô hô hô!

"Hắt... hắt xì..." Đột nhiên có mùi thơm là lạ bốc
lên nồng nặc khiến tôi hắt hơi một cái rõ to, mất hết cả hình tượng thục nữ.

Khoan... đợi đã! Cái gì thế này? Cánh hoa màu trắng! Tôi bỗng
có dự cảm chẳng lành, chẳng nhẽ...

"Hi! Baby! Hựu Tuệ! Anh đến cổ vũ cho em đây!" Anh
Tỉnh Ngạn đóng bộ vest đuôi tôm, miệng ngậm 1 bông hồng màu trắng, mắt hấp háy
làm duyên với tôi.

Người tôi run lẩy bẩy như bị trúng gió độc: "Anh Tỉnh Ngạn!
Anh... anh... anh... Ha ha ha!"

"Ồ! Baby Hựu Tuệ, sao trông em tiều tụy thế? Hôm nay mới
là ngày đầu tiên hai ta xa nhau, em đã nhớ anh đến thế sao? Híc! EM đừng từ
giày vò mình thế!" Anh Tỉnh Ngạn vừa nói vừa nghẹn ngào, vừa đưa thay lên
chấm "nước mắt cá sấu".

Trình độ diễn kịch của thằng cha này đúng là thuộc hàng
"đại cao thủ", lại còn bày đặt chùi nước mắt nữa chứ...

"Anh hiểu nhầm rồi! Tôi... tôi lên lớp đây! Tạm biệt!"
Tôi tìm cách "dzọt" lẹ.

"Đợi đã, baby Hựu Tuệ!" Anh Tỉnh Ngạn vội gọi giật
tôi lại.

"Ha ha ha... Anh Tỉnh Ngạn, còn chuyện gì nữa
không?" Tôi cười đau khổ, quay đầu lại.

"Ơ hơ hơ hơ! Không ngờ baby Hựu Tuệ lại nặng tình với
anh đến thế! Anh Tỉnh Ngạn tài năng vô đối, đẹp trai khó đỡ này xin được tặng
em một niềm vui bất ngờ!" Tên khỉ "cám hấp" Anh Tỉnh Ngạn mặt
mày bí hiểm, khẽ đưa mũi ngửi bông hoa trên tay.

"Niềm vui bất ngờ?" Tai tôi dỏng lên, trố mắt nhìn
hắn.

"Em nhìn bên kia đi!" Anh Tỉnh Ngạn bỗng đứng
nghiêm, chỉ tay về phía bên phải.

Tôi liền nhìn về phía hắn chỉ...

Trời... trời ơi! Tôi không dám tin vào mắt mình, lấy tay dụi
mắt liên tục. Ôi Chúa ơi, mong là ban nãy con hoa mắt nên nhìn lộn...

Vù vù...

Một trận gió thổi vút qua, ngay cả mong ước nhỏ nhoi của tôi
cũng theo gió bay đi mất tăm, sự thật phũ phàng phơi bày trước mắt rõ đến từng
milimet...

Bức ảnh chụp tôi đang cười tươi roi rói bị treo thòng lòng
ngay trước cửa trường Minh Đức. Bức ảnh đó được lồng trỏng khung ảnh màu đen kịt
hay dùng cho đám ma, đã thế còn đặt một vòng hoa trắng lên đó nên trông càng
tang tóc hơn.

"Anh... Anh Tỉnh Ngạn, anh giải thích ngay cho tôi thế
này là sao?" Miệng tôi giật giật liên hồi, gắng chút hơi tàn thiều thào hỏi.

"Ha ha ha! Đương nhiên là được chứ!" Anh Tỉnh Ngạn
làm điệu chỉnh lại cái cà vạt trên cổ, mặt nghiêm nghị đáp, "baby Hựu Tuệ
là người đại diện cho toàn thể học sinh trường Minh Đức nên ảnh của em phải đặt
trong khung ảnh màu đen để tỏ rõ sự trang trọng và tôn kính!"

"Thế... thế tại sao còn treo vòng hoa trắng xung
quanh?" Tôi run lên bần bật nhìn hắn.

"Baby Hựu Tuệ, đương nhiên là để thể hiện sự trong sáng
thuần khiết của em rồi!"

"Vậy... vậy sao? Thế thì cảm ơn anh nhiều nhé... Tạm biệt!"
Tôi phải mau chóng tìm một chỗ nào đó để tự an ủi tâm hồn vừa bị tổn thương ghê
gớm của mình.

"Khoan đã! Hựu Tuệ!" Tôi đang định xài chiêu
"ù té quyền" chạy thoát thân thì bị tên Anh Tỉnh Ngạn chặn lại,
"Niềm vui bất ngờ em mới xem được một nửa sao đã vội đi... Còn bên kia nữa
kìa!"

Má ơi! Mới có một nửa thôi sao? Hắn định bày trò quái quỷ gì
nữa đây? Chắc không phải là vòng hoa phúng viếng cùng bài điếu văn vĩnh biệt
tôi đấy chứ? Tôi quay đầu lại, mặt nhăn như khỉ ăn gừng.

"Ối, bạn Tuệ ơi, hu hu hu..."

"Hu hu hu, từ nay chúng ta đôi nơi cách biệt..."

"Hu hu hu, sao bạn nỡ bỏ chúng tôi mà đi..."

Gì... gì thế này? Cảnh tượng trước khiến tôi chết sững, thiếu
chút nữa là lăn khềnhra đất.

Một đám nam sinh mặc quần áo đen sì sì, xếp ngay ngắn thành
hàng, đứng trên vỉa hè phố Angel khóc lóc thảm thương như đang đưa đám người đã
khuất.

"Anh Tỉnh Ngạn... Bọn họ... bọn học kêu khóc gì vậy?"
Tôi suýt thì cắn cả vào lưỡi.

"Vì baby Hựu Tuệ rời trườ