
Tác giả: Girlne Ya
Ngày cập nhật: 23:57 15/12/2015
Lượt xem: 1342696
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2696 lượt.
ng sai! Đúng là có tiếng bước chân! Lẽ nào có ma thật!Đúng lúc này, tôi lấy hết can đảm từ từ, quay đầu nhìn xuống phía dưới, một cái bóng đen lắc lư xuất hiện ngay trước mặt tôi."Ma... Á á á!" Tôi sợ đén nỗi hồn siêu phách lạc, mặt tái xanh như tàu lá chuối, quay đầu bỏ chạy."Đứng lại! Không được chạy!" Ma biết nói kìa, má ơi!Giọng nói nghe là lạ,... Ôi, lạ là đúng rồi! Tô Hựu Tuệ, mày gặp ma thật rồi!"Người... Ngươi ... muốn gì?" Tôi nói như hết hơi."Ta muốn..." Ma vừa nói vừa tiến sát lại gần tôi... ối trời ơi! ngày tàn của tôi đến rồi sao? Chúa ơi, con vẫn còn ham sống lắm!"Á! Ma đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, tôi cuống cuồng hét toáng lên, nước mắt, nước mũi giàn giụa.Hơ! Nhưng sao tay con ma này lại ấm thế nhỉ? Ma mà có thân nhiệt ư?"hơ hơ... bé Hựu Tuệ, là tôi đây!"Sao giọng con ma này nghe quen thế?"Kim Nguyệt Dạ?""hơ hơ... ngay cả giọng tôi mà bé cũng không nhận ra sao?" Tên "Ma" đến trước mặt tôi. Nhờ chút ánh sáng nhỏ nhoi, tôi nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.Phù! Đúng là Kim Nguyệt Dạ rồi!"Kim Nguyệt Dạ! Đúng là cậu... ĐÚng là cậu thật..." Hóa ra là tên Kim Nguyệt Dạ, tôi thở phào, hạ bàn tay đầm đài mồ hôi đang túm chặt lấy ngực áo xuống."Bé Hựu Tuệ, sao bé nhát gan thế? Hơ hơ hơ, khóc phòi cả bong bóng mũi ra kìa!" Thằng cha Kim Nguyệt Dạ thích thú nhìn bộ dạng hoảng loạn tột độ của tôi."Hừ! Cậu còn dám nói nữa hả, nếu không phải tại ông bạn bất trị Lăng Thần Huyền của cậu thì tôi sao lại bị giam trong khu nhà quỉ quái này?" Tôi hằn học."Hơ hơ hơ... Tên đó đúng là 'ghét cái ác như nhà nông ghét cỏ! Hơ hơ hơ...""Cái gì mà 'ghét cái cá như nhà nông ghét cỏ'? Cậu nói thế là ý gì hả? Có giỏi nói lại xem!" Tôi tức tối la lớn."Được rồi, được rồi! Coi như tôi chưa nói gì hết!" Kim Nguyệt Dạ giơ tay đầu hàng, "Dù gì bé Hự Tuệ cũng đến đây rồi, tôi dẫn bé đi thăm nơi này chút! Đây là một trong những cảnh đẹp của trường Sùng Dương đấy!"Một trong những cảnh đẹp của trường Sùng Dương á? Đây là một trong "Thất quỉ địa" của trường Sùng Dương mà! Nhưng Lý Triết Vũ đã từng đưa tôi đến đây...Tôi nhìn Kim Nguyệt Da đứng ngay bên cạnh, rồi lại ngước nhìn lầu mười một chỉ còn cách có vài bước chân, không biết lấy can đảm từ đâu, tôi gật đầu đồng ý.THREE Cứ như thế, tôi theo chân Kim Nguyệt Dạ, lần mò tay vịn cầu thang xoắn ốc đi lên phía trên... Cầu thang yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của hai chúng tôi vọng lại. Có điều lúc nãy tôi sợ mất mật, nhưng bâ giờ cảm thấy an tâm phần nào. "Mà này Kim Nguyệt Dạ! Đây là nhà ma hay lầu vọng tinh vậy? Lần trước Lý Triết Vũ đưa tôi đến đây và bảo nó là lầu vọng tinh". Kim Nguyệt Dạ bỗng thần người ra. "Cô nói là... Vũ từng đưa cô đến đây?" Tôi gật đầu. "Ừ, nhưng không hiểu sao chỉ còn một tầng nữa là lên đến đỉnh lầu, cậu ấy bỗng đổi ý, không dẫn tôi lên nữa". Kim Nguyệt Dạ đứng lặng người đi, cúi đầu nghĩ ngợi gì đó. "Tôi không phải là Vũ, đã đưa cô đến đây, thì sẽ đưa cô lên đến tận tầng trên cùng". "Hả... Thế à?" Tôi đần người ra. Nhưng tôi có cảm giác câu nói của Kim nguyệt Dạ không chỉ đơn thuần như vậy... Cuối cùng... Cuối cùng đã lên tới đỉnh lầu rồi! Căn lầu này nhìn có vẻ không cao lắm, thế mà trèo lên mật bở hơi tai. Nhưng phong cảnh ở trên đây khá đẹp! Có thể nhìn thấy cả khuôn viên trường Sùng Dương trong đêm. không khí cũng trong lành. Tôi dựa người vào lan can hít môt hơi sâu. Hà hà hà! Đã thật! "Đừng có hít lấy hít để không khí nữa, ngước đầu lên nhìn kìa, bé yêu!" Kim Nguyệt Dạ mỉm cười nói với tôi. Trên đầu? Tôi ngơ ngác quay sang nhìn hắn, rồi ngước đầu lên... "Woa! Đẹp quá! Bầu trời sao đẹp quá!" Tôi hứng khởi hét tướng lên. "Ha ha... cho nên nơi này mới có tên là lầu vọng tinh... Nhưng tôi vẫn thích bầu trời đêm đông hơn, lúc đó cảnh tượng hùng vĩ hơn nhiều!" Kim Nguyệt Dạ mỉm cười nói. "Thôi đi, có xem là tốt rồi, lại còn đòi hỏi!" Tôi lườm Kim Nguyệt Dạ. Xem ra lần trước Lý Triết Vũ không gạt tôi. "Hơ hơ hơ... nói cũng phải, hơn nữa hôm nay lại được ngắm sao cùng công chúa Hựu Tuệ trường Minh Đức, đúng là nằm mơ chẳng dám tin!" "Đương nhiên!" Tôi đắc ý hất hàm. Sau đó chúng tôi cùng cười phá lên. "Bé Hựu Tuệ, nhìn đằng kia kìa, có ba ngôi sao!" Kim Nguyệt Dạ giơ tay chỉ về bầu trời đêm ở phía xa. "À, nhìn thấy rồi!" "Đó là chòm sao Phi Mã! Kế bên là chòm Tiên Nữ! Còn bên kìa là chòm Kình Ngư!" Lúc ngắm sao, trông bộ dạng Kim Nguyệt Dạ rất say sưa, đáng yêu như một đứa trẻ. "Ồ! Không ngờ cậu biết nhiều thế!" Tôi ngạc nhiên. "Hơ hơ, đương nhiên rồi! Xem bên kia nữa, có một ngôi sao màu đỏ. Đó là ngôi sao sáng nổi tiếng trong bầu trời thu, sao Bắc Lạc Sư Môn!" "Ờ, hay thật!" "Tiện thể giới thiệu luôn với bé Hựu Tuệ một chòm sao sáng nhất!" Kim nguyệt Dạ quay đầu về phía tôi, ánh mắt lấp lánh giống như vì sao trong đêm. "A, tôi biết rồi, là sao Bắc Cực chứ gì!" Tôi sung sướng. Kim Nguyệt Dạ cười gian nan, lắc đầu. "Là sao Cô ngốc!" "Sao cô ngốc! Có sao này thật hả?" Tôi ngạc nhiên hỏi. "Hơ hơ hơ! Có chứ! Trước đây không có, nhưng bây giờ thì có rồi!" Ánh mắt Kim Nguyệt Dạ nom rõ gian manh. "..." Nếu là ngày thường chắc tôi đã nhảy dựng lên