
Tác giả: Girlne Ya
Ngày cập nhật: 23:57 15/12/2015
Lượt xem: 1342707
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2707 lượt.
Tô Cơ.
"Mặt bà đỏ lắm, Hựu Tuệ..." Tô Cơ dùng ánh mắt
thương hại nhìn tôi.
"Ừ... đỏ hơn cả nước dưa hấu của Hiểu Ảnh..." Nhỏ
Hiểu Ảnh còn gật gù chứng thực.
"Phì!" Kim Nguyệt Dạ thấy bộ dạng lúng túng như gà
mắc tóc của tôi bèn phì cười.
Hai con nhỏ đầu gỗ này! Sao lại giúp giặc hại nhà thế chứ?
"Mặt... mặt tôi đỏ là do xem phim cảm đông chứ bộ!"
Tôi cố cãi cùn lấy được, tay chỉ bừa về phía màn hình tivi.
"Ồ! Là do xem tivi ư?" Kim Nguyệt Dạ tò mò nhìn
theo phía tay tôi chỉ.
"Hura! Là Sun kìa!" Hiểu Ảnh bỗng rú lên.
Gì cơ? Là Sun á?
Sao lại trùng hợp vậy?"
Nhưng đúng là đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp ngẫu
nhiên!
Trên tivi đang chiếu khuôn mặt đẹp mê hồn của Sun.
"...Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, mặc dù cô ấy đã có bạn trai
nhưng tôi không bỏ cuộc đâu. Tôi tin rằng sự cố gắng chân thành của mình sẽ làm
cô ấy cảm động!"
Cậu ta đang nói về tôi ư? Cái gì mà bạn trai? Tôi có bạn trai
hồi nào?
"Thật cảm động...Sun, cậu còn điều gì muốn nói với cô ấy
không?" MC đứng bên cạnh, nước mắt ngắn nước mắt dài.
"Hựu Tuệ..." Trên màn hình, Sun đột nhiên hơi lưỡng
lự, "Tôi biết sự xuất hiện đột nhột của tôi khiến em cảm thấy bối rối,
nhưng mong em hãy cho tôi một cơ hội bù đắp, bởi tôi thật sự hy vọng em sẽ chấp
nhận tôi".
Chương trình kết thúc với khuôn mặt rất thành khẩn của Sun.
Một bài hát du dương bỗng nổi lên: "Em có thể quên...
nhưng anh luôn phải nhớ... Khi mất em, anh mới hiểu thế nào là cảm giác hụt hẫng...
Dù anh không phải chàng hoàng tử tuấn tú có cả đoàn thấp tùng uy vệ... nhưng
con tim anh luôn mách bảo rằng... Anh thật sự yêu em!"
"Hu hu hu, cảm động quá!'Xin hỏi đời người là mấy nỗi,
chỉ mong sớm chiều ta được ở bên nhau'! Hựu Tuệ bà may mắn quá đi! Thật
là..." Tô Cơ tranh thủ chùi nước mắt nước mũi vào áo tôi rồi véo tôi một
cái rõ đau.
May mắn cái nỗi gì, có mà xui tận mạng thì có!
Toàn những chuyện không đâu vào đâu làm cuộc sống của tôi rối
tung rối mù lên. Số tôi sao mà đen như quạ!
"Đúng đó HựuTuệ, tuy bà có Dạ, nhưng cũng phải đối sử tốt
với Sun đấy!" Hiểu Ảnh ân cần dặn dò tôi.
Con nhỏ này! Nói nhăng nói cuội cái gì thế?
"Bravo!" Kim Nguyệt Dạ bỗng cười khẩy rồi huýt sáo,
"Hựu Tuệ, cô đừng giả bộ nữa, người ta là đại minh tinh đấy, trong lòng cô
chẳng rú lên vì sung sướng ấy chứ!"
Hừ! Tên khốn này! Sao hắn nói mỉa mai đau thế không biết!
"Kim Nguyệt Dạ, cậu không biết gì thì đừng có mà nói nhảm!"
Tôi tức hằm hằm, trừng mắt với hắn.
"Chậc có người là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng
nhau..." Giọng điệu của Kim Nguyệt Dạ nghe chua như giấm.
"Cậu..."
"Có cậu ta trợ giúp, không chừng cuộc thi lần này cố thắng
chắc đó!"
Grừ! Hắn càng nói càng quá đáng.
"Cậu và cậu ta đều là lũ khỉ đột chết tiệt!" Đầu
tôi như muốn nổ tung, tôi gào lên.
"Ồ, cô nói đúng lắm, tôi chỉ là con khỉ hôi, nhưng Sun
là hoàng tử nặng tình đấy!" Câu nói của Kim Nguyệt Dạ như thách thức tôi,
nhưng còn có vẻ hơi giận dỗi.
"Hừ, thì sao hả? Cậu ghen tức à? Tôi và Sun sẽ nối lại
duyên xưa cho cậu xem!" Tôi diên tiết gắt ầm lên, bản thân tôi cũng không
còn biết mình đang nói gì nữa.
"..." Kim Nguyệt Dạ lặng người đi, mặt mày xám
ngoét.
"Hựu Tuệ, bà nói bừa gì đấy?" Tô Cơ thấy tình hình
căng thẳng như đấu bò tót, vội vàng kéo tay ao tôi, lúc này tôi mới giật mình tỉnh
lại.
Chết thật... Tôi óc heo hay sao hả trời! vừa rồi tôi buột miệng
nói gì ý nhỉ?
Nhưng bây giờ có hối hận cũng chẳng kịp...
Ánh mắt của Kim Nguyệt Dạ bỗng trùng xuống, hắn chẳng nói câu
nào.
Hắn... giận ư? Sao không nói mỉa mai như mọi khi? Hắn im lặng
bất thường thế này khiến tôi nổi da gà.
Một lúc sau, Kim Nguyệt Dạ cười lạnh tanh rồi quay người bỏ
đi thẳng.
Tôi ngồi ngây ra ghế, đầu đặt lại như đất sét.
Tại sao mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều có kết cục không
vui... Kim Nguyêt Dạ, đồ khỉ hôi! Tại hắn khiêu khích trước nên tôi mới nổi
điên, ăn nói hàm hồ như thế!
oa oa oa... hu hu huÔng trời ơi, sao ông nhỏ mọn vậyHôm qua con chỉ lầu bầu ngài có chút xíuMà hôm nay ngày đã thả cho rượt conChạy, chay, tôi chạy chạy chạy...
ONEÁnh mắt lạnh như băng của Kim Nguyệt Dạ lúc rời khỏi Happy House cứ thiêu đốt giày vò tôi suốt cả buổi tối. Sáng hôm sau, tôi mắt nhắm mắt mở khoác ba lô đến trường."Hi! Tô Hựu Tuệ, chúc cô buổi sáng tốt lành!". Vừa mới bước đến cửa lớp, tôi đã nghe thấy tiếng cười sằng sặc như ma làm của thằng cha Lăng Thần Huyền."Ơ! Chào" Tôi uể oải như cọn bún thiu, nhếch miệng cười méo xệch""Này, sao cô không mau vào lớp đi! Sắp đến giờ vào học rồi đấy!". Tên Lăng Thần Huyền tự dưng tốt đột xuất, giục tôi, đã thế còn nhường đường cho tôi v