
Tác giả: Ly_Thanh_Duong
Ngày cập nhật: 00:02 16/12/2015
Lượt xem: 1341062
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1062 lượt.
sinh ra, tôi biết thế nào là hận một người.
Cuối buổi học, thằng Bình Gấu cùng vài đứa chặn đứng tôi lại rồi hét to.
“Thằng ăn trộm!”
“Không phải tao! Chính mày mới là người lấy…”
“Câm mồm đi, loại trộm cắp như mày không có quyền nói ở đây!”
Bọn nó không đợi tôi giải thích mà chỉ một mực nghe theo lời thằng Bình Gấu.
“Mày đã nhờ tao giữ hộ cái đồng hồ! Thằng khốn kiếp, đồ vừa ăn cắp vừa la làng!”
Tôi quát lên, gần như muốn lao thẳng vào nó. Đột nhiên thằng Bình Gấu ngã lăn ra, rú lên một tiếng kinh hoàng. Tôi rùng mình, tưởng nó lên cơn động kinh nhưng còn chưa kịp định thần lại thì một bàn tay bất ngờ giáng thẳng xuống. Tôi chật vật ngã, mày mày xây xẩm, tối tăm.
“Thằng này, ai cho phép mày đánh con tao?”
Thầy Tôn một tay nâng thằng Bình, một tay túm lấy cổ áo tôi lôi dậy.
“Con có sao không?”
Úp mặt vào người thầy Tôn, nó khóc ầm lên.“Nó đổ thừa con ăn cắp rồi đánh con”
“Dám đánh con trai tao, mày không biết tốt xấu là gì à?”
“Không...phải…”
“Thằng mất dạy! Không có người dạy dỗ thì mày tưởng muốn làm gì cũng được hả? Hôm nay để tao xem mày còn ngang ngược được nữa không!”
Dứt lời, ông ta vung cây thước kẻ lên.
Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng gỗ cứng va vào hộp sọ kêu “cốp”, tiếp đến một thứ dung dịch mát lạnh chảy xuống, vì quá nhanh nên tôi chẳng còn biết cảm giác đau là gì nữa.
Tôi bưng tay lên mặt, máu tươi dính đầy hai bàn tay tôi, đỏ tới nhức mắt…
Thằng Bình nhìn tôi bằng đôi mắt bé tí tẹo hiểm ác, cái nhìn đó xoáy sâu, ăn tận vào trong xương tuỷ tôi…
Khi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trên giường bệnh, quanh đầu quấn một lớp băng dày. Chỉ cần chạm khẽ, cơn đau liền ập tới, buốt tận óc.
Bên cạnh tôi, vú Vân với nét cười tiều tụy pha thêm phần mừng rỡ. Tưởng chừng cả chục năm qua đi, tôi chưa gặp lại bà.“Cuối cùng con đã tỉnh lại rồi!”
“Tôi còn chưa chết, vú khóc làm gì.”
Vú Vân sững sờ, bàn tay đưa giữa không trung run run rồi rơi xuống. Sau lần đó, bà tuyệt nhiên không còn chạm vào vai tôi thêm lần nào.
Hỏi bố mẹ tôi đâu ư? Họ còn bận bù đầu với công việc, hơi đâu mà quan tâm đến “thằng ăn cắp” như tôi. Mà tôi thật sự thấy thoải mái khi không phải nhìn mặt họ, bị họ chửi mắng vào lúc này.
Kể từ sự kiện ấy, tôi bỗng dưng biến thành một người khác, ngay cả vú Vân cũng không nhận ra nổi. Nhiều lần tôi bắt gặp bà hỏi về chuyện vết thương trên đầu tôi, nhờ bác sĩ xem kỹ có ảnh hưởng gì nghiêm trọng không.
Hơn ai hết tôi là người hiểu rõ nhất, không phải vì cú đánh mà chính cuộc sống này đã dạy cho tôi biết, trước khi sự phản bội kịp giáng cho bạn một đòn chí mạng thì tuyệt đối đừng tin tưởng bất cứ ai.
Về sau tôi lại nhận ra, ngay cả chính bản thân mình cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.
Có nhiều lúc tôi thầm cảm ơn thầy Tôn, cảm ơn bài học đầu đời đắt giá của ông ta. Và có lẽ bản thân ông ta chưa chắc đã ngờ rằng kẻ bị ông ta đánh lại là học trò đắc ý nhất trong cuộc đời dạy học của mình. Ông ta đã dần tạo ra một “thằng khốn nạn” theo đúng nghĩa.
Sau biến cố, thầy Tôn bị chuyển công tác đến một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó mà tôi chẳng thèm bận tâm. Còn thằng Bình Gấu vẫn tiếp tục theo học tại trường. Mỗi lần giáp mặt nhau, nó lại dùng ánh mắt hằn học để nhìn tôi như thể “Chính mày đã hại bố tao phải mất việc, cả nhà mày…!”
Cho đến một ngày sự hận thù đã đi đến đỉnh điểm, đột phá lớp vỏ bọc thản nhiên mà nổ tung.“Vì mày mà bố tao bị đuổi việc. Thằng chó chết!”
“Họa do bố con mày tự gây ra, không thể trách tao được.” Tôi nhún vai, bĩu môi khinh bỉ. Nó tự làm còn đứng đây chửi bới tôi nữa chứ, đúng là chó dại cắn càn.
“Thằng chó! Vì không được bố bố thương nên mày nganh tị với tao đúng không?”
Từng thớ thịt trên mặt thằng Bình co giật, mắt nó long lên, miệng không ngừng chửi rủa.
“Đồ ăn cáp! Bố mẹ mày không cần mày! Không ai trên đời chấp nhận sự tồn tại của mày! Mày không hơn gì một con chó!”
Nếu là hiện tại khi nghe những lời này tôi có thể thản nhiên cười mà nói rằng: “Thật ra, tao so với con chó còn có phần ti tiện hơn”. Nhưng lúc ấy tôi chỉ là một đứa trẻ, trái tim còn quá non nớt để chịu đựng sự sỉ nhục lớn đến vậy. Vật ngã thằng Bình xuống, tôi ngồi đè lên người nó, đấm đá túi bụi, mỗi đòn nện xuống là một câu.
“Câm miệng! Câm miệng ngay cho tao!”
Túm chặt đầu thằng Bình, không ngừng nhằm vào mặt nó mà đấm. Đấm đến khi toàn thân rã rời, tay tôi đau nhức.
Tôi không còn phân biệt được đâu là máu của nó, đâu là máu của tôi. Đâu là nỗi đau của nó, đâu là vết thương của mình.
Thằng Bình không chịu thua. Vẫn cố sức gào lên.
“Mày là đồ trộm cắp!”
Bấy giờ lũ bạn nó đi qua, ngay lập tức liền xông vào. Không biết phải trái đúng sai hợp sức đánh tôi.
Tôi vẫn đánh. Sáu, bẩy đứa xúm lại lôi tôi ra, cố sức tách tôi khỏi thằng Bình. Mặc cho bọn chúng đánh