Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1342158

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2158 lượt.

đắm lòng người.

Những tiếng hô vang làm núi lay biển động!

Hai bên Đại lộ Ánh sao nhất thời như phát cuồng!

Trật tự tại hiện trường loáng cái trở nên hỗn loạn!

Các nhân viên an ninh ra sức chặn các fan cuồng nhịêt đang muốn xông tới!

“Xuỵt...”

Lạc Hi nhẹ nhàng dùng tay chỉ lên môi thể hiện tư thế giữ im lặng, sau đó
đưa bàn tay ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới thể hiện động tác nén nén. Thật kỳ diệu, các fan hâm mộ cuồng nhiệt bỗng yên lặng trở lại, họ
không còn muốn liều mình thoát khỏi sự khống chế của nhân viên an ninh
nữa, họ chỉ đứng yên hô to:

“Lạc Hi... Chúng tôi yêu anh!!!”

“Chúng tôi mãi mãi cổ vũ cho anh!”

“Lạc Hi... Chúng tôi sẽ theo anh suốt cuộc đời!”

“...”

“...”

Các fan mê hát vẫn rớt nước mắt hô gào tên Lạc Hi như núi lở sóng tràn. Lạc Hi đã đi tới khu vực dành cho các phóng viên báo chí phỏng vấn. Anh
nhìn thấy Doãn Hạ Mạt và Phan Nam, anh vừa cười vừa đi tới chào họ. Đám
phóng viên không bỏ lỡ cơ hội tốt này, liên tiếp bấm máy chụp ảnh ba
người.

“Có căng thẳng không?”

Lạc Hi thuận theo yêu cầu của các nhà báo đứng bên cạnh khoác vai Doãn Hạ
Mạt và Phan Nam, mặt nhìn thẳng vào ống kính nở nụ cười. Trong thoáng
giây thay đổi tư thế chụp ảnh, Lạc Hi đăm đắm nhìn Doãn Hạ Mạt nói nhỏ.

“Đâu có căng thẳng”, Doãn Hạ Mạt vừa nhìn ống kính cười vừa đáp lại lời của
Lạc Hi, “nhưng em muốn chúc mừng anh nhận được giải diễn viên nam xuất
sắc nhất trước”.

“Chắc gì đã là anh ta!”

Phan Nam cũng vừa ứng phó với các máy chụp hình của đám nhà báo, vừa nói
chen vào, “Nói không chừng tên tiểu tử Lạc Hi này bước chân tới cửa đã
thua rồi ấy chứ, đến lúc ấy câu chúc mừng của cậu nghĩ mà thấy ngượng,
ha ha”.

Ba người khó khăn lắm mới thoát khỏi sự vây bám của đám phóng viên nhà
báo, đang chuẩn bị bước vào Đại lễ đường của lễ trao giải thì từ phía
Đại lộ Ánh sao lại dấy lên một làn sóng rầm rầm náo nhiệt!

Lần này là Thẩm Tường và ông chủ Hạ.

Thẩm Tường vẫn như mọi khi với bộ váy đen, chiếc hoa cài áo bằng kim cương
trước ngực lấp lánh trong ánh đèn, cái gáy thon thon kiêu ngạo ngẩng cao đầu, chiếc váy dài đung đưa trên thảm đỏ làm say đắm lòng người.

Thẩm Tường không để ý nhiều đến các fan hâm mộ và các phóng viên nhà báo,
vừa nói chuyện nho nhỏ với ông chủ Hạ vừa đi thẳng, phút chốc đã bước
tới khu vực dành cho các phóng viên báo chí phỏng vấn. Thẩm Tường ngẩng
đầu lên nhìn thấy ba người Lạc Hi, Doãn Hạ Mạt và Phan Nam, thái độ của
Thẩm Tường không lộ vẻ gì là ngạc nhiên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mặt
Doãn Hạ Mạt, cô chỉ chào hỏi một mình Lạc Hi:

“Anh đến rồi à.”

Lạc Hi cười mỉm nói:

“Ừ, hai người cũng đến rồi à?”

Thẩm Tường không hề để ý đến yêu cầu đề nghị chụp ảnh của bất kỳ phóng viên
nhà báo nào đưa ra với cô, cô quay lại chỗ ông chủ Hạ và ba người nhóm
Lạc Hi cũng đi về hướng Đại lễ đường của lễ trao giải.

Lạc Hi, Thẩm Tường và Doãn Hạ Mạt cùng xuất hiện!

Các phóng viên nhà báo chen nhau tranh chụp hình ba người mà không để ý đến thái độ lạnh nhạt của Thẩm Tường!!

Con đường để đi vào Đại lễ đường không đủ để dàn hàng năm.

Doãn Hạ Mạt bước chậm lại.

Thế là Lạc Hi và Thẩm Tường đi lên phía trước.

Lạc Hi quay đầu lại nhìn Doãn Hạ Mạt, Hạ Mạt lại yên lặng bình tĩnh nhìn
sang phía những hàng ghế bên cạnh, nơi rất nhiều diễn viên nổi tiếng
đang ngồi. Cho đến khi Hạ Mạt nhìn lại, đúng lúc cô bắt gặp ánh mắt ông
chủ Hạ đang nhìn mình.

“Cô Doãn, tôi được nghe chuyện về cậu em trai cô và cảm thấy rất tiếc.”

Ông chủ Hạ giọng buồn buồn.

Doãn Hạ Mạt lặng người đi, cô nhìn ông chủ Hạ, trong lòng chợt nhói đau,
muôn nghìn mối tơ vò, cô lặng đi ít giây rồi điềm tĩnh nói:

“Cảm ơn vì sự quan tâm của ông.”

“... Có lẽ hỏi như thế này sẽ hơi đường đột”, ông chủ Hạ hơi do dự, “nhưng
mà tôi rất muốn biết, lần trước trong bữa tiệc dạ hội ăn mừng 30 năm
thành lập Đài RSB cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Khi đọc được tin trên báo, biết việc em trai của Doãn Hạ Mạt là Doãn Trừng
làm phẫu thuật thay thận, nhớ tới thời gian đó, trong lòng ông có nhiều
băn khoăn, trong đó có cả những hồi ức mấy chục năm về trước, suy nghĩ
phán đoán này càng lúc càng mãnh liệt trong ông.

“Tất cả mọi chuyện đều đã qua hết rồi, xin ông hãy quên đi.”

Nói xong Doãn Hạ Mạt quay người hướng về phía Phan Nam gật đầu chào rồi đi
về vị trí có ghi tên mình. Bước chân của Hạ Mạt rất nhanh, không ai phát hiện ra những ngón tay của cô nắm chặt lại và đôi môi đang đột nhiên
trắng bệch.

Hạ Mạt không muốn Tiểu Trừng trên thiên đường phải thất vọng.

Nhưng.

Cô không thể xoá đi được lòng hận thù trong trái tim mình.

***

Rèm cửa sổ màu xanh lam đậm phất phơ cơn gió đêm nhè nhẹ.

Một va li hành lý đơn giản đặt ở góc tường.

Đây là phòng ngủ của Hạ Mạt.

Ở trong n


Teya Salat