Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Có Thể Là Yêu

Chỉ Có Thể Là Yêu

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341296

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1296 lượt.

àm anh cồn cào khó chịu hơn. Anh đậy nắp nồi
cơm điện lại và đi quanh căn phòng xem xét.

Một căn phòng nhỏ, so với anh, nhiều đồ
nhưng nói chung khá gọn. Có vẻ như đây là một phòng trọ, toàn là đồ của
con gái. Anh mở cửa bước ra ban công, có một chậu xương rồng treo trên
cao. Cạnh ban công có một cánh cửa khác, anh đẩy cánh cửa đó. Nó dẫn
sang nhà vệ sinh và nhà bếp. Thì ra đây là một căn hộ tập thể cũ, trông
cách sống của những người ở đây có vẻ tạm bợ.

Không ngó ngàng đến bát cháo thơm nức
trong nồi, anh nuốt hai viên thuốc và tìm điện thoại, nhưng hình như nó
đã bị rơi ở ngoài đường đêm hôm qua rồi. Anh cảm thấy chóng mặt kinh
khủng, rồi anh ngã vật xuống giường và chẳng biết gì nữa.

Long tỉnh dậy lần thứ hai thì thấy một
người đang ngồi cạnh mình. Một cô gái trẻ đang nhìn anh chằm chặp, mặt
tái đi và có vẻ khiếp đảm. Thấy anh mở mắt ra, cô ta đứng phắt dậy mắng
như tát vào mặt:

- Anh muốn chết hay sao mà không ăn đã uống thuốc rồi hả?

Nếu Long biết Thảo Nhi đã hoảng hốt thế
nào khi thấy anh nằm nửa người trên giường, nửa người dưới đất, mặt tái
mét và miệng sàu bọt thì anh sẽ hiểu tại sao cô lại giận dữ như vậy.
Nhìn bát cháo còn nguyên trong nồi và hai viên thuốc đã không còn, cộng
thêm những triệu chứng kia nên cô đoán ngay ra anh bị say thuốc. Nhưng
Long không biết điều đó, và anh nhìn cô, mặt lạnh:

- Tôi ăn hay không là ở tôi. Tôi muốn
sống hay chết cũng là ở tôi. Đừng nghĩ cô cứu tôi một lần thì có quyền
dạy bảo tôi, ngay cả mẹ tôi cũng không dám nặng lời với tôi đâu, cô hiểu chưa?

Sửng sốt, đó là cảm giác duy nhất mà
Thảo Nhi có lúc này. Cô đã cứu một kẻ không nên cứu, anh ta bị bọn giang hồ rượt chém có lẽ cũng chẳng oan uổng chút nào.

- Phải rồi.- Cô lẩm bẩm- Mẹ anh mà biết nặng lời với anh thì anh đâu có ra thế này. Đúng là làm ơn mắc oán mà.

Cô thất vọng quay đi không nói thêm câu gì. Cầm cốc nước đường chỉ còn non nửa ra bàn, cô đưa điện thoại cho anh ta:

- Được, anh chết là quyền của anh, nhưng làm ơn đừng có chết trong nhà tôi. Cầm lấy và gọi người nhà đến rước
anh đi. Tôi giúp anh thế là tận tình lắm rồi.

Long định nói gì, nhưng rồi anh cầm máy
lên, bấm số điện thoại duy nhất mà anh nhớ được. Cô nghe anh ta nói ngắn gọn một câu: “Gọi lại cho tao” rồi cúp máy ngay. Chỉ 3 giây sau, người
kia gọi lại, Long ngẩng đầu hỏi cô:

- Địa chỉ ở đây là gì vậy?

Thảo Nhi đọc địa chỉ. Anh nhắc lại một
lần rồi cúp máy ngay. Lại thêm một quãng thời gian im lặng đến chết
người nữa. Cả hai đều không nói câu gì, Thảo Nhi quay ra loay hoay với
đống bài tập trên máy tính. 15 phút sau, có tiếng bấm chuông, cô đứng
dậy ra mở cửa. Xuất hiện trước mắt cô là một anh chàng cao to không kém
gã trong kia, anh ta cận và lối ăn mặc mang phong cách của một thanh
niên trí thức lịch lãm. Mỉm cười chào cô, anh ta hỏi bằng giọng tinh
nghịch:

- Xin hỏi trong đó có một người nào làm em phải phiền lòng và em muốn tống khứ hắn đi ngay không?

Đoán anh ta là người mà gã Phong kia gọi đến, cô không cười, cũng không trả lời, chỉ né người cho anh ta bước
vào. Thấy cô im lặng vẻ khó chịu, anh ta lại tiếp tục:

- Chắc nó làm em bực mình đúng không? Để anh giúp em xua cái bực ấy đi nhé!

Cô vẫn một mực im lặng. Anh ta bước vào trong phòng, nhìn bạn mình đang ngồi trên ghế, anh ta quay lại tiếp:

- Thằng bạn anh không biết nó có phúc gì mà luôn gặp may thế chứ? Lần này không có em thì không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa.

Hình như anh ta đang cố gắng để cô phải mở lời.

Long cau có lên tiếng:

- Làm quái gì mà đến chậm vậy?

- Mày gọi lúc tao đang khám bệnh cho người ta mà.

- Lại khám ba vòng cho một con bé tốt mã nào chứ gì?

Thảo Nhi trợn mắt khi nghe thấy câu đó.
Cô thực sự không thể chịu đựng được cái kiểu ăn nói khó nghe và không
coi ai ra gì đó. Anh ta có quyền gì mà dám nói với những người quan tâm
đến anh ta như vậy? Cô muốn túm ngay lấy anh ta mà quẳng ra ngoài cửa.
Không mảy may để ý đến lời châm chọc của bạn, anh chàng bác sĩ vẫn tiếp
tục cười và đưa cho Long chiếc áo sơ mi. Trong lúc đợi Long mặc áo, anh
ta tiến lại phía Thảo Nhi, đưa cho cô một tấm danh thiếp, từ tốn nói:

- Anh là Huy Khánh, bạn của Long. Rất
cảm ơn em đã chăm sóc cho nó. Tiền thuốc và bông băng anh sẽ hoàn lại
cho em đầy đủ. Anh sẽ hẹn em vào một ngày khác để cảm ơn em, còn bây giờ anh phải đưa nó ra bệnh viện để xem lại những vết thương này đã.

Cô đáp lại, khô khốc:

- Không cần, anh cứ đưa hắn ra khỏi đây
thật nhanh là coi như đã trả ơn tôi rồi, coi như chúng ta hết nợ. Tôi
không muốn gặp lại mấy người thêm một lần nào nữa.

Long im lặng không nói gì, còn Huy Khánh thì ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên có người đáp lại sự
cởi mở của anh bằng một thái độ không lấy gì làm nhã nhặn, mà đó lại là
một người con gái. Sự ngạc nhiên nhanh chóng biến thành sự thích thú,
anh gật đầu:

- Tuân lệnh, anh sẽ lập


The Soda Pop