Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chỉ Có Thể Là Yêu

Chỉ Có Thể Là Yêu

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341299

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1299 lượt.

cô tiến về
phía hồ sen. Sáng nào cô cũng ra đây để lấy nước sương pha trà. Không
chỉ trà Bảo Ngọc Trân Châu mà loại trà nào làm từ chè Trân Châu khi pha
với loại nước này đều cho mùi vị rất đặc biệt.

Long đã đi được một tuần nhưng dư vị từ
nụ hôn bất ngờ của anh vẫn chưa tan biến trong cô. Cô đã cố ghìm lòng,
nhưng hình như nó chẳng còn tác dụng gì nữa. Trái tim cô vẫn đập mạnh
khi gặp lại anh. Lòng cô vẫn còn khao khát anh. Cô nhớ đến phát điên nụ
cười của anh, ánh mắt dịu dàng của anh, vòng tay ấm áp của anh và cả nụ
hôn dài đam mê đến bất tận nữa. Ba năm qua cô đã sống và ôm ấp những kỉ
niệm đó trong lòng. Mỗi lần nhìn con, cô lại nhớ anh đến phát điên.

Nhưng việc trở về bên anh lại là một
chuyện khác. Anh cũng có gia đình riêng và cô không muốn anh rũ bỏ trách nhiệm với gia đình ấy vì hai mẹ con cô. Chính bản thân cô cũng sợ sau
này sẽ lại phải đau khổ. Vết thương lòng trong quá khứ quá lớn, lớn đến
nỗi đến giờ cô vẫn bị ám ảnh. Cô cũng đã từng nghĩ đến việc kết hôn với
Giang, nhưng mỗi lần như vậy, cái đêm kinh hoàng ấy lại hiện về, và cô
cảm thấy sợ gần bất kì người đàn ông nào. Nghĩ đến chuyện đó, cô lại khẽ run lên.

Sau cái đêm cuối bên Long, dù cảm nhận
được tình yêu của anh, biết được một sự thật là hai người còn cần nhau,
nhưng cô vẫn quyết định ra đi vào lúc bình minh, khi anh còn say trong
giấc ngủ. Cảm giác ái ân nồng nàn từ người đàn ông tuyệt vời nhất không
thể thắng được quyết tâm trong lòng cô. Anh sẽ kết hôn, đó là một sự
thật mà cô không thể nào phá vỡ được. Cô không muốn anh trở thành người
vô trách nhiệm, và hơn hết, cô lại sợ sẽ có một bi kịch nữa giống như
chuyện của Linh. Khi đó, cả hai sẽ chẳng được yên trong lòng mà đến với
nhau. Cô đã lặng lẽ bỏ đi, với đôi mắt đẫm nước mắt và trái tim đau như
xé.

Ga Hà Nội sáng sớm đã đông đúc. Trời mưa càng làm mọi thứ như vội vã và u ám hơn. Nhi thấy lòng tê tái giữa sáng mùa hè ấy. Chưa bao giờ cô có một kỉ niệm vui giữa trời mưa. Mưa luôn
chứng kiến nước mắt cô rơi kể từ cái ngày cô biết yêu anh.

Thảo Nhi lầm lũi bước đi giữa dòng người đang cuồn cuộn đổ về phía sân ga. Chuyến tàu sớm nay sẽ đưa cô rời xa
anh mãi mãi. Từ nay, cuộc sống của cô sẽ không còn hình bóng anh nữa. Cô phải quên anh đi và bắt đầu lại cuộc sống của mình.

Phải đi.

Cô không biết nếu không gặp Diễm Phương, không gặp Giang, và không được ông Phi Long giúp đỡ thì liệu giờ này mẹ con cô đang ở nơi nào? Cô mang ơn họ biết bao nhiêu. Họ đã hồi sinh cô, đã cho mẹ con cô một nơi chốn bình an và phẳng lặng.

Nhưng sự xuất hiện của Long đã phá vỡ
cái phẳng lặng yên ổn trong cô bấy lâu. Cô lại mâu thuẫn, lại đấu tranh
với chính mình, lại muốn vùng vẫy thoát khỏi lối sống quen thuộc để đến
với anh. Cô còn yêu anh. Tình yêu đó chưa bao giờ hết. Mỗi lần nhìn vào
tấm hình trong tờ tạp chí mà cô cố tình lưu lại và giữ gìn, cô lại nhớ
về anh. Cảm giác xa anh như mới từ ngày hôm qua vậy.

Một tiếng soạt ở phía sau lưng làm cô
giật bắn. Cô quay lại, tim muốn bắn ra ngoài khi thấy anh đang ở phía
sau. Làm sao mà mới sáng sớm như vậy anh đã có mặt ở đây được?

- Làm gì thấy anh mà như thấy ma thế?- Long tiến lại phía cô cười.

- Không có… sao anh lại ở đây?

- Ờ thì có việc qua đây tìm em.- Anh vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi.

- Anh đã lái xe từ thành phố mấy tiếng
đồng hồ về đây ư? Sao không để ban ngày rồi đi. Đi đêm đường núi nguy
hiểm lắm.- Cô lại quay ra phía bờ đầm, không dám nhìn vào mắt anh.

- Tất nhiên là không.- Anh nhún vai- Anh sống ở gần đây mà.

Nhi quay sang nhìn anh lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhưng rồi cô bình thản lại, Hải Long xưa nay có gì mà không làm được đâu.

- Anh mua lại đất của ai vậy?

- Anh có mua đâu… Anh đổi cho người ta đấy chứ. Cả tuần rồi anh bận sửa lại ngôi nhà nên cũng bận…

- Vậy chứ có việc gì mà phải sang đây từ sớm vậy?

- Mời em với gia đình chú Long qua đó ăn tân gia, coi như nhận hàng xóm luôn.

- Được thôi… Em sẽ nói lại với ba em. Anh định đưa cả nhà về đây sống sao? Chị ấy đồng ý về nơi tẻ nhạt này à?

- Anh biết nơi nào tốt nhất cho vợ anh
mà… Thế nhé! Anh về đây. Giờ anh phải về thành phố giải quyết ít việc.
Đây là thiệp mời nè, trong có địa chỉ rồi đó.

Thảo Nhi còn đang đọc những dòng chữ
trên thiệp mời đó thì anh đã đi mất rồi. Cô sẽ phải đến sao? Liệu cô có
đủ dũng cảm để đối mặt được với My Vân hay không? Thảo Nhi khẽ thở dài.

*

Chiếc xe ô tô chở ông Phi Long, Giang và Thảo Nhi đến ngôi nhà hàng xóm mới cách nông trường 2km, mỗi người hình như đều có một tâm trạng riêng. Người bộc lộ tâm trạng ấy ra rõ nhất là Thảo Nhi. Cô liên tục thở dài. Cô đã quyết định sẽ không mang Khánh Nam đến chỗ Long, vì cô lo sợ rằng sự tồn tại của đứa bé sẽ làm mọi chuyện
rối lên.

Vừa đến cổng ngôi nhà mà trước đây thuộc quyền sở hữu của một gia đình cũng làm nghề trồng chè như gia đình ông
Phi Long, nhưng quy mô nhỏ hơn, ba người đã sửng sốt khi nhìn t