
Tác giả: Lâm Phương Lam
Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015
Lượt xem: 134574
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/574 lượt.
uyết định diện tông đồ trắng , trang điểm rất nhẹ , trong nàng thực sự dịu dàng và đầy nữ tính . Mẹ tôi đưa ánh mắt từ đầu xuống đến gót chân nàng rồi mỉm cười tỏ vẻ hài lòng với gu ăn mặc qua bộ đồ khi Lệ Dương cất tiếng chào lễ độ .
“ Bác nghe nói con đang học bên lớp thiết kế thời trang phải không ?”
“ Dạ . Anh Hạo Nhiên cũng nói rất nhiều về bác cho con nghe . Con thực sự rất ngưỡng mộ “.
“ Ôi cha , cái thằng đó nói xạo không hà , con để ý làm gì ? “
Tôi ngồi mà chỉ biết cười thầm với cách nói chuyện rất duyên của mẹ , rất phải phép ứng xử của nàng . Mẹ tôi và nàng cùng nồi xoong lủng củng trong bếp , nói chuyện rất rôm rả : chuyện gia đình , công việc,… . Món nào, nàng cũng đụng tay vào làm, cho nên tôi biết nó sẽ rất thơm ngon và tuyệt vời . Mẹ tôi là người thành đạt trong kinh doanh , chuyện bếp núc trong gia đình chỉ là vài ba món đơn giản . Thời gian mẹ vắng nhà , mỗi khi nhìn Lệ Dương như bông cỏ lau bay nhảy trong căn bếp nhỏ , tôi nhớ mẹ vô cùng. Cách đây cả mười mấy năm , bố tôi – ông ấy bỏ mẹ tôi , vì sao ư , ông ấy nói rằng ông ấy cần một bữa cơm gia đình thực sự , còn mẹ tôi , bà ấy chỉ biết đến kiếm tiền và những bản hợp đồng lớn nhỏ. Nhưng tôi biết , đó không phải là lí do thuyết phục bởi người đàn bà đã mê hoặc ông ấy cũng chẳng hề biết chuyện bếp núc , bà ta trẻ hơn mẹ tôi , bỏ chồng , đã có con riêng và cũng toàn quyền trong tay cả mấy khách sạn hạng sang trong thành phố này . Khi đó , mẹ tôi mới chỉ là sếp nhỏ trong một công ty thiết kế ngoài Hà Nội và hiện nay bà đã là một nhà thiết kế có tên tuổi trong các show diễn thời trang lớn. Cuộc sống vẫn lẳng lặng chỉ có hai mẹ con trong ngôi biệt thự mới xây này , tôi vẫn mơ về một gia đình nhỏ …:” Và anh sẽ là người đàn ông của đời em . Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ . Vì yêu em, ngày mai anh thêm vững bước trên con đường dài . Em có nghe mùa đông, những ngọn đèn vàng . Anh nhớ em . Anh nhớ em miên man bên trang thư tình gửi đến em “.
Bữa ăn trưa vui vẻ và rộn rã tiếng cười . Nhìn vào mắt mẹ , tôi thực sự hiểu ý bà hài lòng về Lệ Dương nhiều cỡ nào. Nàng vui sướng khi được bà đồng ý theo học tại học viện thiết kế thời trang nơi bà làm việc . Nàng hứa sẽ chăm chỉ , cố gắng và học hỏi nhiều điều . Nhìn nàng , sao mà đáng yêu quá .
Mẹ tôi khen nàng nhiều lắm : nào là xinh xắn , nói chuyện dễ thương , bàn tay khéo léo và những mẫu thiết kế rất ấn tượng . Tôi bảo mẹ cuối năm sẽ cưới cô ấy . Mẹ cười :” Ngày mai cũng được , cưới vợ phải cưới liền tay chứ “. Tôi yêu mẹ tôi quá.
Sau giờ làm việc , tôi quyết định qua công ty của mẹ để đón nàng rồi cùng ăn tối . Từ hôm mẹ tôi ra Hà Nội dự hội thảo của làng thời trang gì đó, nàng được kiêm luôn chức quản lý khiến mấy chị em phải phát tức , không phải vì nàng không biết cách cư xử mà chắc tại mẹ tôi cưng chiều nàng quá khiến các chị em muốn được làm con dâu của mẹ cứ hầm hè . Mỗi chiều tan việc , nhìn khuôn mặt vốn trắng nay thêm xanh xao của nàng , mà tôi thương lắm .
“Lệ Dương không có ở đây sao ?"
“ Có anh nào đến tìm , rồi chị hớt hải đi rồi anh Hạo Nhiên ơi … “
Họ cười vẻ trêu ngươi, bỡn cợt khiến tôi càng bực mình . Dòng máu sục sôi đang dồn lên tận não vì cái lí do không phải là “công việc” . Tôi gọi điện thoại thì số máy chỉ là những tiếng chuông dài không hồi đáp , gọi về nhà gặp Lệ Băng nói cô ấy vẫn chưa về … Tôi ghen . Tôi lái xe lao đi, tiếng nhạc Quang Dũng nghe buồn quá …
Một gã đàn ông kéo tay một cô ả lôi dọc đường phố . Tôi nhíu lông mày nhìn ra : cô ả vùng vằng như bất chấp tất cả , khi cánh cửa xe mà gã vừa mở ra , cô ả giật mạnh tay , ném cả đôi dép cao gót và chạy nhào về phía trước . Tôi sững người : Lệ Dương … Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra , tôi chỉ cần biết , người yêu của tôi đang bị tấn công .
Lệ Dương vừa la cứu vừa chạy , tôi vừa lao ra khỏi xe thì cô ấy chạy bổ nhào về phía tôi , khóc nức nở :” Nó … hắn … hắn …” Cô ấy ngồi vội vã lên xe và gào tôi nhanh lên . Tôi nhận ra – thằng nhóc đó , thằng người yêu cũ của Lệ Dương . Dường như , tôi muốn phát điên lên . Nhưng có lẽ giây phút đó , tôi kìm được lòng mình , tôi hơn nó cả hơn chục tuổi mà . Nó đứng khự chân lại , nhìn tôi , im bặt . Lệ Dương nhấn lớp kính xuống , lại ngóc đầu ra ngoài gào lên :” Đưa em về nhà …”. Thằng nhóc đó kể ra cũng biết điều lên tiếng chào anh rồi lái con Lexus đi thẳng đến phía Lệ Dương ngồi , ném chiếc đĩa VCD qua lớp kính xe . Tôi nhìn Lệ Dương đầy giận dữ , ánh mắt cô ấy nhòa đi vì hàng lệ bỏng rát đang xối xả lăn dài thay cho lời van nơn:” Đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy “. Tôi kéo Lệ Dương tựa vào vai mình , chúng tôi không nói gì với nhau nữa cho đến hết chặng đường dài này.
“ Chuyện gì đã xảy ra , anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em “
“ Hắn đe dọa em . Em … “Cô ấy dừng lại câu nói rất lâu , khiến tôi càng bực tức , có lẽ vì lòng ích kỉ cá nhân của mình . Rồi tôi