
Tác giả: Thùy Dương
Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015
Lượt xem: 1341322
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1322 lượt.
r/>Và quả bóng đã làm Gigi ngã lăn đùng xuống sàn tập, chảy một ít máu mũi.
Mặc dù tôi đã hết lòng xin lỗi và mẹ đã phải đến tận nhà hỏi thăm, nhưng sự việc không mấy nghiêm trọng ấy đã khiến Gigi vốn ghét tôi, nay càng
thêm ghét ra mặt.
Chúng tôi đã đặt chân tới hành lang khu nhà C, khu nhà dành riêng cho một nửa học sinh khối 11 và toàn khối 12.
Bạn sẽ chẳng tìm ra một nơi nào nhốn nháo hơn cái hành lang này đâu, mứa độ ghê rợn của nó tôi cá là chẳng thua kém gì sân sau.
Hệt như một cái sàn catwalk vậy. Có hàng tá hot girl hot boy đứng trò
chuyện ở đó. Mùi nước hoa, phấn trang điểm, mùi bánh mì doner kebap,
thôi thì đủ cả.
Còn nữa, các anh chị khóa trên quả thực là những tay chịu chơi, tới nỗi
thoải mái thể hiện tình cảm của mình ngay giữa chỗ công cộng. Ôi, tôi
cần một cặp kính râm!
“Úi!”
Tôi ré lên và ngã oạch xuống nền nhà. Một tên chết dẫm nào đó đã va vào
tôi, trời ạ, hắn còn hất phăng chiếc gọng kính khốn khổ của tôi xuống
đất nữa chứ!
“Kem, cậu có sao không?”-Tiếng của My
“Kính của mình! Giúp mình tìm nó đi!”
“Ở đâu cơ Kem?”
“Mình không biết, chắc nó rơi quanh đây thôi.”
Ôi không, kính cận thị của tôi! Vật dụng quan trọng nhất của đời tôi,
thiếu nó, tôi sẽ không thể nào sống nổi mất! Xin thề là bỏ kính ra, tôi
chẳng nhìn thấy gì cả!
“Xin lỗi bạn, mình hơi vội.”
Cùng lúc giọng nói ấy cất lên, tôi cảm nhận được một bàn tay mát lạnh lướt
nhẹ lên gò má, một anh chàng lạ hoắc nào đó đang cúi xuống và đeo lại
cặp kính còn vẹn nguyên cho tôi , một cách rất cẩn thận. Cái khoảnh khắc anh ấy khẽ chạm vào làn da của tôi, hai má tôi đỏ bừng lên và…thật
không thể tin được, tôi còn có cảm giác một luồng điện cỡ 1000V chạy xẹt qua người nữa.
Vì khi đeo kính vào, tôi nhận ra, anh ta là Kiwi Hoàng Gia.
Ôi chúa ơi. Là anh ấy.
Anh chàng trong mơ của tôi đấy.
Anh chàng lý tưởng cao 1m85, đôi mắt xanh biếc như ngọc berin và luôn cư xử lịch lãm với tất cả mọi người!
“À ừm…không sao”-Tôi mãi mới líu ríu đáp lại.
“Cảm ơn bạn.”
Anh ấy mỉm cười và đỡ tôi đứng dậy, sau đó vẫy tay chào rồi đi thằng vào lớp của mình.
Nụ cười có hương vị kẹo sữa!!!
Aha đùa đấy, tôi đã nếm thử bao giờ đâu!
“Cậu ổn chứ Kem?”
“Ừ mình ổn mà.”
“Hình như là Kiwi ở lớp trên đúng không? Anh ta cũng lịch sự nhỉ!”
“Ừ”
Tôi chỉ biết cười và nhìn theo bóng của anh Kiwi.
Tôi vẫn còn cảm thấy dư âm của bàn tay mát lạnh ấy đâu đó trên gương mặt, cặp kính của mình.
Có phải là chạm vào quả bom siêu hot của trường Isaac Newton sẽ bị như vậy không? Mà thôi quên đi, anh ta cũng chỉ là một học sinh khóa trên bình
thường thôi mà. Ý tôi là, một học sinh bình thường. là cháu của một nhạc sĩ tài ba , có bố mẹ là chủ một chuỗi nhà hàng Việt Nam ở Mĩ, được tặng xe hơi riêng vào sinh nhật 18 tuổi, có hàng tá đại học sẵn sàng cấp học bổng cho anh chàng, chưa bao giờ phải chật vật với trái bóng cam như
tôi và bla bla bla…
Và thêm nữa cái anh chàng “bình thường” ấy lại là người mà tôi thầm thích bấy lâu nay…
Chuông reo vào lớp.
May mắn là hôm nay thằng Long Hôi Nách-kẻ ưa chuộng Rexona nhất quả đất
đang mải mê chơi game trên chiếc mobile bé xíu nên tôi sẽ không bị dính
một phát dép nào cả.
“Chào Kem!”-Siro đập một cái vào vai tôi và toe toét chào bằng cái giọng khàn khàn đặc trưng. Đây là kiểu chào quen thuộc của chúng tôi.
“Ế, sao rồi. Cậu nhận được máy quay phim chưa?”-Tôi tươi cười đáp lại.
Hôm trước Siro vừa khoe cậu ấy trúng một giải thưởng trên tạp chí về công
nghệ. Nghe nói phần thưởng là một cái máy quay phim xịn lắm. Không biết
Siro đã nhận được chưa. Chà chà.
“Nhận được rồi. Xịn lắm nhé! Hôm nào mình đến trang trại của ông cậu chơi
được không, chắc hẳn sẽ có nhiều thứ thú vị để quay đây!”
“Wow, thích thật đấy! Thế để cuối tuần nhé, mẹ mình cũng bảo mang bánh đến biếu ông bà mà.”
“Ừ cậu nhớ đấy! Giờ mình phải qua phòng phát thanh trường có chút việc.”
Nói rồi Siro chạy vụt đi.
Siro cũng là một người bạn rất tốt của tôi. Mọi người gọi cậu ấy là Nấm Đông Cô. Nhưng Siro cực ghét cái tên ấy. Tên thật của Siro là Minh Nhật, và
những người thân gọi cậu ấy là Siro chứ không phái là Nấm Đông Cô như
cái cách hội Gigi và bọn con trai lớp tôi dùng. Chắc tại vì quả đầu của
cậu ấy trông giống cây nấm quá mà.
Mà ai quan tâm chứ. Cậu ấy học giỏi, tốt bụng với mọi người, thế là đủ.
Siro là đứa con trai duy nhất sẵn sàng ở lại vặn cho tôi cái yên xe mà thằng Long Hôi Nách đã chơi đểu vặn lên thêm 20cm.
Cậu ấy sẵn sàng với tay lên lấy hộ tôi quyển sách mà tôi muốn trong thư viện.
Siro còn giúp đỡ tôi nhiều nhiều việc khác nữa, tuy chẳng có gì to tát nhưng thế là đủ để tôi yêu mến cậu ấy.
“Kem, cậu có thấy cái gì ở cuối lớp không?”