
Tác giả: Tử Ngưng Yêu
Ngày cập nhật: 23:53 15/12/2015
Lượt xem: 1341137
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1137 lượt.
h thật lớn của nàng quét xuống đám hắc y nhân còn lại, xem ra là bị bức không nhẹ. Một vài đệ tử Linh Sơn cũng
bất hạnh bị liên lụy.
Có Tiểu Chu Tước gia nhập, thế cục lập tức sáng sủa, sư phụ cùng ba
thánh thú khác cũng không xuất thủ, để Tiểu Chu Tước tùy ý đánh mấy hắc y nhân còn lại cho hả giận. Ôi…rống rống…thương thay cho đảng hắc y nhân.
Tính chất hí kịch này hết thảy biến hóa đều chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Trong lúc đó ta vẫn đang ngây ngốc bị Đại Biến Thái ôm vào trong ngực,
hai tay vẫn còn giơ thật cao quả thủy tinh cầu…
Lục mỹ nam thấy thế cục đã ổn định bèn phi thân đi tới.
“Trầm huynh, không ngờ võ công của ngươi đã đạt tới cảnh giới này, thật
sự làm cho Lục mỗ kính nể.” Lục mỹ nam lôi ta từ trong lòng Đại Biến
Thái ra, sau đó ôm quyền nói với Đại Biến Thái.
“Cũng vậy.” Đại Biến Thái trả lời.
Ta nhìn bốn phía xung quanh, a…Hào khí bây giờ sao lại hiền hòa như thế, sư phụ vuốt râu mép hiền lành cùng bọn Thanh Long quan sát Tiểu Chu
Tước chơi đùa với đám hắc y nhân. Đại Biến Thái cùng Lục mỹ nam ở một
bên hòa ái nói chuyện phiếm. Một vài trưởng lão cùng các đệ tử khác cũng hoàn toàn sung sướng mãn nguyện cùng Tiểu Chu Tước chơi trò mèo vời
chuột…
Nhưng hào khí hài hòa như vậy lại bị một đại đệ tử Linh Sơn phá vỡ.
Hắn ta làm như vầy:
Bước đầu tiên, lẩn vào trong đám người đang chơi đùa từ từ tiến đến gần ta.
Bước thứ hai, cầm ngân châm giấu trong ống tay áo.
Bước thứ ba, hít một hơi thật sâu rồi kêu to ‘Xem châm’, đồng thời phóng ngân châm bắn về phía ngực ta.
Vì vậy…Loảng xoảng một tiếng, thủy tinh cầu rơi xuống đất. Ta vừa ngã
xuống vừa tự hỏi: Nếu hắn đã muốn giết ta, vì sao còn lớn tiếng muốn ta
xem? ? ? ?
A! A! A!
Ta…chết rồi ư?
Ta chỉ cảm giác được bản thân từ từ nhẹ nhàng bay lên, sau đó lại rõ
ràng thấy bản thân duyên dáng làm một đường cong pa-ra-bôn chậm rãi đảo, rớt xuống đất. Tất cả động tác đều rất thong thả, ngay cả vẻ mặt của
Đại Biến Thái trong nháy máy thoáng giật mình ta đều trông thấy rõ ràng. Ách…cái…vẻ mặt này thật khôi hài làm sao!
Lục mỹ nam và Đại Biến Thái cùng nhau tiếp lấy thân thể ta, Tiểu Chu
Tước hình như lại tru lên, nhưng ta không nghe được, chỉ có thể đoán
thông qua động tác ngửa cổ hí dài của nàng. Ta có thể thấy rõ vẻ mặt của mỗi người, từng động tác của mỗi người nhưng từ khi ta rời khỏi thân
thể mình thì chung quanh ta chỉ còn là một mảnh an tĩnh. An tĩnh đến
đáng sợ, ta nhìn qua Lục mỹ nam đang luống cuống vận khí truyền cho ta,
cả sư phụ lão đầu cũng chạy tới, râu tóc dựng đứng cuống quít bắt mạch
cho ta. Ách…cái lão già chết bầm này, hóa ra ngươi cũng quan tâm đến ta
ư…
Chỉ là…Thật xin lỗi…Ta rất vô dụng…đã chết…Thật sự…Có lỗi với…mọi người…
Ta bay lên càng cao, tầm mắt càng mơ hồ, một giọt nước từ trên mặt ta
xẹt qua, ta đưa tay sờ sờ, là lệ. A ~ ta đã khóc, là bởi vì…vì không nỡ
ư?
Cuối cùng cũng dừng lại, bốn phía trắng xóa, nơi này là nơi nào?
“Ngươi…sao lại khóc?” Một giọng nói hơi non nớt nhưng rất êm tai vang lên.
Theo sau, một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi ăn mặc kỳ
quái, nhưng thoạt nhìn lại mười phần tuấn mỹ khả ái xuất hiện trước mặt
ta.
“Không có gì.” Ta hít hít mũi. “Ngươi là tiểu thần đến đón ta sao?” A,
thật là một đứa trẻ đáng yêu, ta nhịn không được đưa tay muốn sờ đầu
hắn.
Ta đang vươn tay ra, mỹ thiếu niên sợ hãi vội vàng trốn tránh.
Ta nghi hoặc?
Mỹ thiếu niên thấy bản thân hình như đã hiểu lầm ý ta, liền xuề xòa cười cười trả lời: “Ta, thì cứ xem là đến đón ngươi đi, đi theo ta, ta mang
ngươi trở về.”
“Dẫn ta về? Không phải mang ta đi đầu thai sao?”
Trên mặt tiểu nam hài lộ ra một chút không tự nhiên: “Không phải, không
phải, ngươi vốn không phải là người thuộc không gian này. Thân thể ngươi vốn đang sống ở một thế giới khác, trách nhiệm của ta là phải sớm đem
ngươi trở về. Nhưng vì ngươi sống trong thân thể kia, ta không thể đánh
người để kéo ngươi ra được, nên không thể làm gì khác hơn là chờ đợi.
Nhanh lên mau đi theo ta, nếu không đi sẽ không kịp.”
Ta càng khó hiểu? “Ngươi nói cái gì thế? Cái gì mà không phải người của
không gian này, cái gì mà nếu không đi sẽ tới không kịp?”
“Cái này, nói thế này vậy , ngươi có biết tại sao ngươi không có trí nhớ không?” Mỹ thiếu niên thấy ta không chịu hợp tác đành phải đổi phương
pháp giải thích.
Ta lắc đầu.
“Đó là bởi vì linh hồn ngươi bây giờ không hoàn chỉnh, ngươi vốn là
người ở một không gian khác, sinh hoạt trong một thế giới khác. Bất
quá…bất quá là trùng hợp gặp…một chút chuyện, linh hồn vô tình bị trôi
dạt đến không gian này, lại vô tình nhập vào một người vừa mới chết
nhưng thân thể còn sức sống. Nhưng vì linh hồn ngươi còn có một phách
hiện vẫn còn ở lại nơi thân thể chính, bây giờ cái thân thể chính của
ngươi kia hoàn toàn dựa vào