
Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng
Tác giả: Tử Ngưng Yêu
Ngày cập nhật: 23:53 15/12/2015
Lượt xem: 1341031
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1031 lượt.
lần ra vào đều rên rỉ…
“Đúng vậy. Còn có một lần, không biết là nhà tri phủ nào tiếp đãi hắn mà khi hắn bước ra, toàn bộ hạ nhân đều bị giết chết sạch không còn một
bóng…”
“Còn nữa còn nữa. Nhe nói thuộc hạ của hắn, người nào cũng lòng dạ độc
ác! Đều là cỗ máy giết người! Nghe nói trước kia có một võ lâm thế gia, ỷ lại nhà mình đông người lại võ công cao cường, dám đắc tội với Thừa
tướng đại nhân. Hôm đó lại không có chuyện gì xảy ra, Thừa tướng cũng
chỉ cười cười bỏ qua. Võ lâm thế gia đó liền kêu gào lên, nói Thừa tướng đại nhân chẳng qua cũng chỉ có thế, ăn mềm sợ cứng. Kết quả, qua tháng
sau, cả nhà diệt môn, không biết là ai làm. Chỉ thấy buổi tối có một
hồng y nữ quỷ bay qua nhà võ lâm thế gia đó! Nhưng trong lòng mọi người
đều đoán là do Thừa tướng giở trò!”
Lời tiếp lời, mọi người càng nói càng hăng, thỉnh thoảng kể đến mấy đoạn động tình còn hợp lực khóc rống lên.
Ta nghe mà toàn thân phát lạnh, trong lòng không khỏi tru lên: Trời ơi!
Ông muốn ta chết, sao phải dùng đến phương thức tàn nhẫn như thế này!
Trước cho viên kẹo ngọt, chờ ngươi ăn xong rồi mới bảo kẹo đã bị ta hạ
độc rồi…
Buổi tối, ông chủ của bọn ta – Lưu tri phủ cuối cùng cũng xuất hiện. Đến để phát biểu vài câu an ủi.
“Ngày mai, đương triều Thừa tướng Tư Đồ đại nhân sẽ đến ở lại nhà ta. Ta biết mọi người đều đã nghe một ít lời đồn. Thật ra, mọi người không cần phải sợ, chỉ cần tỉ mỉ một chút, lanh trí một chút thì việc bảo vệ được tính mạng cũng không thành vấn đề. Nhớ kỹ, nhiệm vụ hàng đầu của mọi
người chính là hầu hạ Thừa tướng đại nhân cho thật tốt, cũng nhớ phải
yểm hộ cho người nhà của ta, khụ khụ. Nhất định phải khiến cho Thừa
tướng đại nhân vui vẻ mà đến, vừa lòng mà đi.”
Phía dưới ồ lên những tiếng nức nở. Nghe những lời dặn dò này, cuối cùng ta cũng đoán ra được. Thì ra Lưu Tri phủ mời bọn ta đi làm bánh bao,
hơn nữa không phải là bánh bao để nhử chó, mà là bánh bao nhử sói.
“Khụ khụ khụ…. Đương nhiên, ta biết ở đây có rất nhiều người không hề tự nguyện. Lưu Hoài Nhân ta đây mặc dù cũng không tốt đẹp gì, nhưng cũng
là người rất có nghĩa khí! Chỉ cần mọi người giúp Lưu gia vượt qua kiếp
nạn này. Sau cùng, nếu còn sống, chẳng những được trả tiền công mà cho
dù trước đây các ngươi có nợ tiền bạc ân tình gì của Lưu mỗ, tất cả đều
được xóa miễn hết. Bất hạnh mà chết, Lưu mỗ ta cũng sẽ thực hiện lời
hứa, trả tiền công gấp đôi!”
Tiếng khóc chấn động cả một vùng.
Lưu Tri phủ thấy nói không được đành dặn dò hạ nhân phát cho nha hoàn
cùng nam bộc phải hầu hạ Thừa tướng đại nhân, mỗi người một tờ giấy để
viết di ngôn. Nếu sau này bất hạnh, sẽ đưa về gia đình. Sau đó, nói thêm vài câu rồi vội vã rời đi.
Ta chăm chú nhìn vào mảnh giấy trắng trong tay, không biết viết cái gì,
cũng không biết sẽ để lại cho ai. Nhớ đến Cẩu Nhi ca, trong lòng đau
xót. Trên thế giới này, người mà ta quen biết cũng chỉ có mình hắn…
Tiểu cô nương bên cạnh thấy ta không viết gì, liền tốt bụng hỏi, có phải ta không biết chữ không. Ta gật đầu, nàng liền xung phong viết hộ ta.
Ta suy nghĩ một chút, rồi để nàng giúp ta viết:
“Cẩu Nhi ca, ta bị phái đi hầu hạ Thừa tướng đương triều, coi như mạng
này đã mất. Hắn là một tên đại biến thái. Sau này ngươi phải cẩn thận
một chút.” Rồi nhờ người nếu không may ta chết đi thì hãy đưa đến Lâm
gia ở Ngưu Gia trang.
Hôm sau, có mấy vị đại thẩm tới phát cho chúng ta mỗi người một bộ y
phục rất đẹp, lại tỉ mỉ giúp chúng ta trang điểm, dạy một ít lễ nghi cơ
bản và các việc cần chú ý. Lưu Tri phủ đại nhân cũng được xem là người
trượng nghĩa, bữa cơm nào cũng sắp xếp theo tiểu chuẩn còn cao hơn của
mấy hộ dân bình thường nữa. Điều này khiến ta vui mừng một chút, ít nhất cũng không phải làm quỷ đói.
Mấy ngày nay, vận may duy nhất
của ta chính là lúc rút thăm để an bài trình tự hầu hạ Thừa tướng, ta
ngẫu nhiên rơi vào nhóm thứ hai. Nói cách khác, ta là dự bị, không phải
chịu chết ngay từ đầu. Chỉ khi nào các tỷ muội đi trước rớt đài hết rồi
mới đến lượt ta. Đương nhiên, nếu vận khí của ta tốt hơn một chút, nói
không chừng có thể không cần làm gì hết vẫn có thể cầm hai phần tiền
công bỏ chạy lấy người. Vì là dự bị nên ngày đầu tiên nghênh đón ta cũng không phải đi. Lại thấy mấy nha đầu nhóm đầu tiên, khi đi mặt mày nơm
nớp lo sợ như sắp chết đến nơi, lúc trở về lại ửng hồng hớn hở.
“Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi. Trời ơi! Sao trên đời lại có nam nhân
đẹp trai như vậy nhỉ!” Nha hoàn Giáp mắt hình trái tim, vẻ mặt say mê
nói.
“Đúng vậy đúng vậy, không biết ai dám truyền tin tướng mạo hắn cực kì
xấu xí, rõ ràng là ghen ghét mà. Xí, cái đồ ghen tỵ xấu xa. Làm ta ban
đầu còn không dám nhìn hắn, đến lúc nhìn thấy rồi thì không thể nào rời
mắt đi được.” Nha hoàn Ất mê muội.
“Đúng đúng, ngươi có thấy hắn nhìn ta cười không? Nụ cười đó, thật sự khiến ta bủn rủn hết tay chân!” Nha hoàn Bính nói