Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Tác giả: Su

Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015

Lượt xem: 1341055

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1055 lượt.

bằng tình cảm của con.

-Vậy…con cũng ko chấp nhận cuộc hôn nhân này!

-Được rồi! Nếu đã vậy, ta đành ra tay…_Phẫn nộ trừng mắt nhìn
Giai Băng một cái, ông già bụng phệ rời người khỏi sô pha, vẫy tay cho
vời đám gia nhân đã chờ sẵn lệnh của mình nãy giờ đem vào một chiếc hộp giấy lớn như hộp bầu cử tổng thống, đặt ngay ngắn trước mặt bàn_Nếu
trong 4 đứa đã ko có ai chịu ‘hi sinh’, ta đành dùng cái này quyết định.

Đồng tử người con trai dựa tường khẽ động, dán chặt lên chiếc hộp giấy.

-Giai Băng, con…

-Giai Băng, đi theo anh!_Ko để cho cha mình nói hết câu, chàng
trai kia trong phút chốc đã đứng sừng sững trước mặt Giai Băng,
nắm lấy tay cô thúc giục.

-Lãnh Kiên, sao con dám ngắt lời cha!_Biết được ý định của
mình đã bị kẻ ko nên biết nhất phát giác, ông gia đành dùng
vai vế và uy thế của một người cha trầm giọng cảnh cáo_Cha
đang nói chuyện với ‘em gái song sinh’ của con đấy!

-Lãnh Kiên! Hay em muốn thế bọn chị nhận hôn ước thay?_Mở to đôi mắt nâu mê hồn, cô con gái thứ 2 cời cợt châm chọc

-Được rồi, Giai Băng, con biết phải làm gì rồi chứ?_Đưa tay đẩy nhẹ
thằng con mình sang bên, ông già bụng phệ ngụ ý hỏi, ko ngừng nhìn chằm
chằm vào mắt con mình như đang có truyền tín hiệu nào đó

-Quyết định đời con gái của ‘con mình’ chỉ bằng một lá thăm cha ko
thấy quá vô lí sao?_Vẫn ko chịu tránh sang bên, Lãnh Kiên mỉa mai lên
tiếng, giọng nói có chút xoáy sâu vào hai chữ ‘con mình’.

-Cuộc đời của con người, có khi còn bèo bọt hơn thế, Lãnh Kiên!_Có
chút giật mình trước câu nói kia, ông già bụng phệ lại đưa mắt truyền
tin cho Giai Băng, mồ hôi lạnh bỗng đột ngột chảy dọc sống lưng
ông_Giai…Giai Băng, con…trước đi!

-Sao ko phải là chị cả mà là Giai Băng, cha vốn là người sùng bái tôn ti trật tự mà!_Đứng ngay trước mặt Giai Băng như muốn che chở cho cô,
Lãnh Kiên lãnh đạm tiếp lời, ngụ ý sâu xa hoàn toàn muốn ngăn cản.

-Giai Băng, con có bốc hay ko?_Gạt đi những lời nói của Lãnh Kiên, ông bố kiên định hỏi dồn Giai Băng.

-Ngồi yên đó cho anh!

-Lãnh Kiên! Con dám!

-Con trước vậy!_Nhìn thấy anh trai và cha mình tình cảm sứt mẻ ngay
trước mặt, Giai Băng trầm ngâm hồi lâu mới đứng dậy rời khỏi ghế, tiến
đến toan đưa tay vào chiếc hộp giấy.

-Em ko nghe người ta đồn à? Con trai họ Đằng là người thực vật
đấy!_Nắm chặt lấy tay Giai Băng ngăn cản, Lãnh Kiên hét lớn vào mặt cô,
đôi đồng tử màu cà phê ánh lên vô vàn tia giận dữ.

-Anh…ko có quyền ngăn cản em!_Đưa tay gạt đi những ngón tay thon dài
đang bóp chặt từng thớ thịt mình, Giai Băng đưa tay lấy nhanh một chiếc
thăm nhỏ gấp 4.

Nhưng, cô ko buồn mở nó ra mà đưa ngay cho cha mình, cô biết, bên trong là gì.

-Tốt lắm!_Nở nụ cười hết sức hài lòng nhìn tờ thăm, ông bố khoát tay
cho đám gia nhân nhanh chóng đem vất chiếc hộp giấy đi rồi cao giọng
tuyên bố_Giai Băng…là người được chọn…

Đón nhận kết quả đã quá rõ ràng trở về phòng, Giai Băng đóng rầm cửa, phục người tựa hẳn vào mặt tường bên cạnh. Toàn thân thể cô giờ đây
hoàn toàn ko còn chút sức lực nào nữa, dường như đã bị cái sự thật phũ
phàng bản thân mình phải đối mặt hút hết mọi nhựa sống.

Cô run rẩy, ngồi choài xuống mặt đá lạnh. Hàm răng trắng vô chủ cắn mạnh lấy bờ môi cong đỏ mọng.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ý thức được rằng, có một ngày mình sẽ bị gia
định này vất bỏ, đá thẳng ra khỏi cuộc sống của họ. Nhưng, cô ko ngờ,
ngày này lại đến nhanh như vậy, mà lại đến bằng một cách thức ko thể hợp lí hơn.

Hôn ước? Với một dòng họ bề thế, quyền quý nhất thế giới này, ai mà
chẳng muốn cơ chứ! Cái chính ở đây, người con trai của dòng họ đó lại
hoàn toàn ko phải người bình thường. Anh ta là một phế nhân, phế nhân
đến mức xuất quỷ nhập thần. Ai đời lại có chuyện trèo cây ngã phịch rồi
lâm vào cảnh thực vật, nằm ngủ lì suốt 5 năm trời vẫn ko tỉnh chứ. Thế
mà anh ta lại là cái người vô cùng phi thường đó đấy.

Chiêu bài này của cha cô-kẻ ko mang cùng dòng máu nhưng có hơn 13 năm dưỡng dục-đúng là dọa chết người, khiến cô ko đi ko được.

Người cha đó, quả nhiên quá tàn nhẫn…tàn nhẫn như chính lần đâu tiên ông ta lôi cô đi từ tay cha mẹ cô vậy.

Dẫu vậy, cô ko sợ, cô chỉ buồn mà thôi. Vì, nếu trở thành vợ của người khác…cô ko thể ở bên Lãnh Khiên-chồng cô…



Chương 2: Gặp Mặt



Tối muộn, Giai Băng được cha mình gọi đến phổ biến ‘lí tưởng cách
mạng’. Ông ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng, tự tay pha một tách
trà nóng hổi, đẩy về phía cô.

-Giai Băng, chắc con đã biết ta gọi riêng con đến đây vì việc gì rồi, phải ko?_Ko vòng vo tam quốc dài dòng, ông già bụng phệ vừa nhấm nháp
một miếng điểm tâm trên bàn vừa ngụ ý hỏi.

-Chắc vậy ạ_Nở một nụ cười nhẹ một cách nho nhã, Giai Băng nhấp một
ngụm trà, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Cô ko ngờ…cha cô lại có ‘khiếu’ pha trà đến thế. Bên ngoài rất tệ bên trong cũng chẳng khá khẩm hơn. Nếu ko phải vì sợ c