XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Tác giả: Su

Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015

Lượt xem: 1341158

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1158 lượt.

>
-Tôi sẽ không trả lời câu hỏi vớ vẩn của cô nữa!

-Tôi chỉ muốn hỏi anh có phải là chồng của tôi hay không thôi_Giai
Băng khinh miệt lườm Đằng Dạ một cái rồi lẩm bẩm, lòng cảm thấy như
chính mình đang bị coi thường vô cùng tệ hại.

Lúc này, những ngón tay đang day day thái dương mệt mỏi của Đằng Dạ
chợt khựng lại, đôi mắt đen như trời đêm của anh lóe lên 1 tia sáng chớp nhoáng, thâm ý dò xét lên khuôn mặt nghiêm túc của Giai Băng, cánh môi
cong nhẹ.

-Xem ra, chất xám của cô cũng không bị chuột gặm mất!

-Anh.._Phật dạy, một điều nhịn chín điều lành, Giai Băng cô
phải nhịn đã_Nhưng…nếu anh là chồng tôi, tại sao anh lại không
đến gặp tôi những lần tôi và mẹ đi mua đồ chứ?

-Động não đi! Có thật tôi là tôi không đến không?

-Ách! Vậy tại sao anh không ra mắt tôi lúc 2 gia đình gặp
mặt?_Nếu cô gặp anh lúc đó, chắc chắn sẽ không có chuyện cô
lẫn lỗn tùm lum, tự dẫm đạp IQ của chính mình thế này đâu.

-Tôi không thích.

-Vậy sao mấy ngày sau anh lại đến, nếu đã đến thì phải nói cho tôi biết anh là chồng tôi! Đằng này anh chẳng nói gì
cả!_Bị những kí ức xấu trong mấy ngày trước quay về ám ảnh,
Giai Băng liếc nhìn 3 vết tích nặng nề nhất còn lưu lại trên
người mình, bật mãn phản bác. Mới chỉ gặp Đằng Dạ 4 ngày, cô đã mang họa đầy người. Nếu sau này cô ở cùng anh, có khi nào
sống thực vật như Đằng Hy luôn không?

-Mẹ tôi không nói tên tôi cho cô?_Đằng Dạ nhìn Giai Băng, đôi mày khẽ nhíu lại.

-Bà chỉ nói ‘thằng nhóc’ gì gì đó thôi!

-Vậy à?_Đằng Dạ trầm ngâm hạ mi mắt hẹp lại, như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.

-Vậy cái gì mà vậy! Nếu không phải vì anh, tôi sẽ không bị
như thế này. Cứ mỗi lần gây hoạ cho tôi, anh đều phủi phui gạt
hết mọi trách nhiệm_Bực bội kể khổ, Giai Băng chợt nhớ ra
điều gì đó, liền trịnh trọng vòng tay đặt trước ngực, như hỏi cung mà hắng giọng_À, mỗi lần anh xuất hiện, mẹ chồng tôi
biến mất, mẹ chồng tôi xuất hiện, anh biến mất, anh giải thích điều này đi!

-Tình cờ thôi.

-Quá trùng hợp!

-Hạ Giai Băng! Cô thực sự muốn biết lí do?_Đằng Dạ quay đầu
nhìn chằm chằm vào mặt Giai Băng, đôi đồng tử ánh lên nét ma
mãnh kì lạ đầy cuốn hút.

-Tôi…tất nhiên là muốn!_Bị vẻ mị hoặc kia làm cho khí thế
nữ nhi trong người tăng vọt lên nhanh chóng, cái tôi quái gỡ
cũng như cún con được thả rong, cuồng loạn chiếm lấy mọi suy
nghĩ, hành động, Giai Băng nuốt ực đống nước bọt thèm khát,
ấp úp đáp trả, đôi gò má từ từ nóng lên, lan đến mang tai một cảm giác kì lạ.

-Vậy thì nói xem…tôi được gì khi phí nước bọt giải thích
đây?_Trở mình, Đằng Dạ không yên phận chồm lên người Giai Băng,
kẹp giữ cô trong 2 cái tay dài rắn chắc chống vào thàng ghế
của mình.

-Vậy…tôi không muốn biết nữa!_Nhờ lần trước, Giai Băng khôn
ra, lắc đầu lia lịa rút lại lời nói, đầu cố ngả ra sau phòng
sự tấn công bất ngờ của ai đó.

-Rắc!_Một âm thanh nhẹ nhàng, quen tai và rất dễ nghe phá tan bầu không khí ám muội đang bao lấy Đằng Dạ và Giai Băng, như
hồi chuông thông báo mọi ý đồ sa đoạ của Đằng Dạ đã bị nữ
hiệp Giai Băng đánh bại. Cơ mà, cái giá phải trả mà Giai Băng
nhận được lại quá lớn, quá phũ phàng.

Cô chính thức rạn xương cổ!

Sau khi thay việc đến nhà thờ bằng việc đến bệnh viện, đăng
kí thủ tục nhập viện cho Giai Băng hoàn tất, Đằng Dạ tàn nhẫn bỏ cô đơn độc một mình trở về nhà tắm rửa. Đúng lúc ấy,
Đằng Hy-người 3 năm qua không hề xuất hiện trong Đằng gia-lại
xuất hiện, và giờ, đang đứng trước mặt anh.

-Về sớm nhỉ?_Như thường lệ, Đằng Hy ban cho em trai mình nụ cười rực rỡ nhất, hỏi thăm với chất giọng mỉa mai.

Trước nụ cười đó, Đằng Dạ chẳng nói gì, thờ ơ trở lên
phòng. Nhưng khi anh vừa lướt qua chỗ Đằng Hy đang đứng, anh trai
anh đã nhanh chóng cản bước anh bằng lời đối thoại như bâng quơ, mà cũng như thách thức:

-Từ nay anh sẽ ở cùng căn hộ của em và Giai Băng, cảm phiền trước!



Chương 14: Lời Tiên Đoán



-Anh…chẳng nhẽ…thực sự phải làm như vậy sao?_Nắm chặt cốc
trà nóng hổi nồng đậm mùi hương thanh khiết quyện theo làn
khói trắng nhạt phả vào không trung, Đằng phu nhân nghi hoặc
chiếu lên điệu bộ thư thả của chồng, khó khăn lắm mới mở
miệng hỏi sau từng ấy khoảnh khắc im lặng nghe cuộc đối thoại
giữa ông và cậu con trai bất ngờ tỉnh dậy_Em thấy tốt nhất
vẫn nên để 1 đứa sang Newyork sinh sống như 3 năm trước, an toàn
hơn nhiều.

-Em nghĩ…chúng sẽ chấp nhận?_Đưa cốc trà thơm lên mũi, cố
hít một hơi đầy thu hết mùi trà diệu hoặc vào khoang mũi,
Đằng lão gia nhấp một ngụm, thanh tịnh thưởng thức mùi vị
tuyệt hảo của loại trà thượng hạng nhất.

-Nhưng…lỡ như chuyện 3 năm trước tái diễn, em sợ, mình sẽ
không chịu đựng nổi mất_Những ngón tay Đằng phu nhân càng ngày
càng siết chặt lớp men sứ trơn nhẵn bao quanh cốc trà, đôi mắt
cà phê của bà có phần dại đi tức khắc, như thể, cái hồn
thuần túy của bà đã không còn ở thực tại này nữa, phiêu lãng nơi những m