80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Hồng Cửu

Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015

Lượt xem: 1341167

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1167 lượt.

vẫn rất thương tôi, thường đưa tôi đi chơi khắp
nơi. Mẹ tôi là giáo viên Tiếng Anh, lúc Hạ Tu học lớp mười một chuẩn bị tốt
nghiệp thì sẽ xuất ngoại nên mẹ tôi đến làm gia sư cho anh.

Trước kia tôi cảm thấy tôi là một đứa bé vô cùng hạnh phúc, tình cảm của cha mẹ
rất tốt, hai người dốc lòng bồi dưỡng, muốn tôi đi du học. Nhưng thời gian mẹ
tôi phụ đạo tiếng Anh cho Hạ Tu thì cha mẹ bắt đầu gây gổ, mỗi ngày đều cãi
nhau không ngừng, càng ngày càng lợi hại, từ việc chỉ cãi nhau bằng miệng đã
thăng cấp lên đến trình độ vật lộn. Thời gian đó đối với tôi vô cùng xám xịt,
mỗi ngày mở mắt ra lại thấy mẹ không ngừng khóc thút thít thì cha càng ngày
càng nóng nảy.

Rốt cuộc, việc cãi va này kéo dài đến ơn nửa năm, lúc tôi mười hai tuổi, cha mẹ
ly hôn. Mẹ muốn dẫn tôi đi, cha thì sống chết cũng không đồng ý.

Cha tôi nói với tôi: Mẹ tôi là một người phụ nữ hư hỏng, bà ta đã sớm có quan
hệ không đúng đắn, đến ở cùng Hạ Chấn Hưng, trở thành mẹ của Hạ Tu, bà ta không
thèm quan tâm đến tôi nữa.

Vì vậy từng ngày từng ngày, tôi oán hận mẹ tôi. Hai năm sau cha tôi qua đời vì
bị ung thư phổi, tôi khổ sở muốn chết. Tôi bị mẹ đưa đến nhà Hạ Tu. Tôi luôn
cảm thấy cha tôi bị bệnhqua đời là do mẹ làm hại, nên tôi vừa yêu lại vừa hận
mẹ.

Hơn nữa tôi còn cảm thây, kể từ khi tôi đến nhà Hạ Tu, anh không còn thương tôi
giống như trước nữa, thậm chí trong lòng còn bài xích tôi và mẹ tôi.

Hạ Tu tốt nghiệp cấp ba liền ra nước ngoài, trong thời gian đi du học, số lần
anh về nhà rất ít, tình cảm giữa chúng tôi càng ngày càng trở nên lạnh nhạt.

Lúc tôi học lớp mười hai, tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng có thể thoát ra khỏi cái
gia đình méo mó này rồi. Vì vậy tôi tình nguyện đăng ký lựa chọn ở một nơi rất
xa nhà, thành phố D.

Cho tới bây giờ, tôi không muốn đối mặt với sự thật tôi là một đứa trẻ trong
cái gia đình “rổ rá cạp lại” này, lại càng không muốn đối mặt chuyện mẹ đã bỏ
tôi và cha tôi, yêu cha của Hạ Tu, trở thành mẹ của người khác. Tôi luôn nhớ
lại trước khi chết, ba tôi trước khi chết ánh mắt tràn ngập bi thương.

Cho nên, mặc dù Cố Thiến sống chung với tôi đã năm năm nhưng lại không biết
chuyện tôi có kế huynh cùng xấu hổ, một mực cố không tiết lộ tôi có một gia
đình khác thường.

Xe chạy như bay trên đường cao tốc, Hạ Tu nhìn dáng vẻ buồn ngủ của tôi liền
nói với tôi: “Nằm ngủ một lát đi, thân thể em vẫn chưa khỏe hẳn, đáng lẽ không
nên nghe theo em chưa đến bốn giờ sáng đã xuất phát rồi”.

Tôi làm nũng nói: “Nhưng em muốn về nhà nhanh một chút, em nhớ nhà”.

Hạ Tu nhìn tôi thật sâu một cái, không nhịn được thổn thức nói: “Phẩm Phẩm, đây
là lần đầu tiên em nói nhớ nhà”.

Tôi mỉm cười đáp lại cảm khái của Hạ Tu.

Hạ Tu nói, Phẩm Phẩm, thật ra thì mẹ em rời cha xem là có nỗi khổ tâm.

Tôi mở to hai mắt nhìn về phía Hạ Tu nói: “Thế nào mà những chuyện xảy ra với
em gần đây, tình tiết đầy cẩu huyết, chẳng lẽ đây là đang quay phim sao?”

Hạ Tu nghiêm túc nói với tôi: “Phẩm Phẩm, em trưởng thành rồi, có một số việc
em nên biết sự thật, hơn nữa còn phải biết chấp nhận sự thật”.

Tôi khổ sở cười cười nói: “Đến bây giờ thì không có chuyện gì là em không thể
chịu được. Được rồi, anh nói cho em biết sự thật là gì đi”.




Chương 24: Không Bằng Để Xuống




Khi Hạ Tu nói ra chân
tướng, nghe như là không có việc gì lớn, nhưng đối với tôi mà nói, lại chính
xác là rất đả kích. Việc đó đúng là đã hoàn toàn phá vỡ những gì tôi biết lúc
trước về chuyện của ba mẹ.

Hạ Tu nói: vào năm tôi được mười một tuổi Ba lại tập tành học đánh cờ bạc. Nhà
tôi vốn đã không phải dư dả gì, vậy mà tất cả của cải để dành đều bị ba tiêu
hết không còn gì. Từ tình cảm cá nhân, ba của Hạ Tu đã không ít lần trả nợ đánh
bạc dùm ba tôi. Nhưng mà ba vẫn đi đánh bạc, thua tiền thì lại đòi mẹ tôi, nếu
mẹ tôi không đưa thì họ lại cãi nhau, sau này ba tôi lại còn bắt đầu đánh mẹ.

Hạ Tu nói: khi mẹ tôi ở trong lúc khó khăn nhất, ba anh ấy đã ở bên cạnh giúp
đỡ và chăm sóc. Sau này bởi vì ba tôi không thể nào bỏ được cờ bạc, hơn nữa mỗi
khi thua bạc thì lại về nhà gây chuyện và đánh mẹ ngày càng nhiều, vì vậy mẹ
tôi hết hy vọng nên cuối cùng quyết định rời khỏi ba tôi.

Hạ Tu nói: khi đó mẹ tôi muốn dẫn tôi đi cùng thậm chí quỳ xuống cầu xin ba
tôi, nhưng ba tôi lại nói, nếu như mà mẹ tôi nhất định phải mang tôi đi thì ông
ta sẽ liền dẫn tôi đi tử tự cùng chết.

Hạ Tu nói: “Phẩm Phẩm, ba em sau khi rơi vào cờ bạc như bị quỷ ám đã mất hết
tính người. Ông ta không để cho em đi, là bởi vì ông ta đã mất việc, mỗi tháng
ông ấy lấy em ra để uy hiếp mẹ em lấy tiền nuôi ông ta. Mẹ em rất kiên cường,
chưa bao giờ lấy của ba anh một đồng nào, một mình tự chịu đựng khổ cưc một
thời gian dài. Sau này ba em bị ung thư phổi, ông ấy bị bệnh hoàn toàn là do
ông ấy tạo thành, cả ngày chỉ lo đánh bạc, không ăn cơm không uống nước không
ngủ cũng không nghỉ ngơi, đ