Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Hồng Cửu

Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015

Lượt xem: 1341174

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1174 lượt.

ừng nói ba em căn bản là thư sinh cho dù có là người
vạm vỡ kh mạnh cũng sẽ đổ bệnh. Ba em từ khi nằm viện đến lúc qua đời, tất cả
tiền viện phí đều là của ba anh. Anh lúc ấy thật sự không hiểu, tại sao mẹ em
tái hôn gả cho ba anh rồi vậy mà ba anh lại còn phải lo cho chồng trước của dì
ấy. Em biết không, ba em bởi vì mẹ em tái hôn với ba anh, đã không ít lần đến
nhà anh làm ầm ĩ, anh lúc ấy cực kỳ chán ghét ba em. Cho nên lúc ban đầu em đến
nhà anh thì bất kể là em hay mẹ em anh đều không thích đối mặt. Về sau khi anh
đi nước ngoài, ba mới nói cho anh biết tiền chữa bệnh, hậu sự cho ba em là mẹ
em mượn của ba, vì thế những năm sau dì ấy vẫn từ từ trả lại, ba anh nói đều là
người một nhà cần gì phân biệt rõ ràng như vậy, nhưng mẹ em nói, dì ấy cùng em
với chúng tôi mới là người một nhà, mà ba em thì không phải, cho nên tiền này
nhất định phải trả lại. Mẹ em thủy chung cũng không chịu thiếu Hạ gia chúng anh
một phân tiền. Phẩm Phẩm, mẹ em không muốn cho em biết người ba mà em tôn sùng
từ nhỏ đến cuối cùng vì tiền mà bỏ cả tôn nghiêm của người đàn ông, thậm chí
ngay cả con gái của mình cũng có thể nhẫn tâm lợi dụng để uy hiếp mẹ em. Phẩm
Phẩm, anh không có nói quá mọi chuyện lên, nhưng anh còn phải nói cho em biết,
mẹ em là một người vợ trọn tình trọn nghĩa, là một người mẹ thương con hết
mình!”

Chuyện lớn như vậy mà Hạ Tu nói như không có gì, anh ấy thật sự rất rất rất
tốt!

Tôi lại sùi sụp khóc. Tôi nói với Hạ Tu: “Anh, anh nói chuyện tình tuyệt hảo
như vậy tại làm sao lại có thể phát sinh trên người em? Chuyện này có thể viết
thành tiểu thuyết đó chứ, làm sao mà em có thể chịu nổi đây!”

Hạ Tu nhìn thấy mấy giọt nước mắt trên mặt tôi, không nhịn được lại “xuy” một
tiếng nói với tôi: “Nhậm Phẩm, nhanh lau nước mắt trên mặt em đi, nhìn em như
con bé ngốc ấy, thật là chịu không nổi.”

Tôi vừa lau nước mắt vừa nói: “Anh, cám ơn anh trước đây đã không nói ra chân
tướng của mọi việc, cho dù lúc đó em tự cho mình là đúng luôn chống đối và oán
hận mọi người trong nhà. Nếu như không phải mới vừa trải qua chuyện thương tâm
vừa rồi, em thật sẽ không chấp nhận những chuyện về ba em. Sau này, em sẽ hòa
hợp với gia đình!”

Hạ Tu không lên tiếng, chỉ là nghiêm trọng kéo dài âm “Xuy” một tiếng. Chẳng
qua tôi nhìn thấy, khóe miệng của anh đang cong cong nhếch lên, làm cho khuôn
mặt anh bình thường không có chút biểu cảm nào luôn lạnh lùng như khối băng,
vào lúc này, lại thấy rất ấm áp dịu dàng.

Buổi trưa, Hạ Tu tấp xe vào bên đường dừng lại quay đầu hỏi tôi: “Phẩm Phẩm,
một người bạn của anh nói cho anh biết cách đây không xa có một ngôi Chùa, vị
đại sư ở đó rất lợi hại, có muốn đi tới đó không?”

Tôi không có hứng thú, nhưng vì không muốn làm Hạ Tu mất hứng, liền gật đầu một
cái rồi cùng anh xuống xe.

Ở trên đường tôi hỏi Hạ Tu: “Anh đi học ở nước ngoài về, lại còn mê tín cái
này?”

Hạ Tu nói: “Đây không phải là mê tín, đây là một loại... kiểu như thuộc về tinh
thần. Huống chi Đạo Phật dạy rất nhiều điều rất có đạo lý, có thể dùng để tu
thân dưỡng tính.Tôi nói: “vậy bạn của anh làm chuyện gì thật tệ hay sao mà phải
đi xa như vậy để tu thân dưỡng tính.”

Hạ Tu nói: “Anh ta không phải tới tu thân dưỡng tính, anh ta tới là để độ hóa
nội tâm thống khổ. Người sống luôn có quá nhiều thân bất vô kỷ.”

Tôi nói: “Anh dẫn em tới đây, là vì giúp em Độ Hóa nỗi thống khổ của em sao?”

Hạ Tu lại một lần nữa lấy tiếng “Xuy” thật dài trả lời tôi.

Tôi cảm thấy được âm “Xuy” có chút đáng yêu. Anh ấy định lặng lẽ làm chuyện tốt
vậy mà tôi lại đoán trúng rồi nói toạc ra, vì vậy anh mắc cỡ chỉ có thể lấy âm
thanh “Xuy” để che giấu sự ngượng ngùng của mình.

Đến trong miếu, mua nhang, xá Phật, chấp tay khấn cầu, xóc quẻ.

Tôi lấy que sâm vào trong miếu tìm gặp được đại sư thông tuệ trong truyền
thuyết, tôi nói: “Đại sư, tôi không hỏi quẻ sâm này, tôi muốn xin thầy chỉ giáo
mối nghi hoặc khác?”

Lão hòa thượng mặt mũi hiền lành, nụ cười giống như gió xuân làm cho cả người
tôi thấy thật ấm áp. Ông nói với tôi: “có phiền não gì nói nghe một chút.”

Tôi hỏi đại sư: “Xin hỏi thầy người sống trên đời này chuyện gì là thống khổ
nhất? Và làm gì mới có thể thoát được sự thống khổ này?”

Đại sư trả lời tôi nói: “Phật nói cuộc sống có Bát Khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ái
biệt ly (ngậm
ngùi lúc biệt ly)
, oán tặng hội (gặp
chi thêm khổ đau)
, cầu bất đắc (cầu
xin không được)
, ngũ ấm khổ(gồm:
sắc, thọ, tưởng, hành và thức.)
. Mọi người
sỡ dĩ thống khổ, thường thường là vì người đó theo đuổi một cái gì đó sai lầm.
Muốn cho mình cách xa thống khổ, vậy không bằng buông tay. Khi ta để xuống càng
nhiều, ta lại càng cảm thấy thật ra thì đã có nhiều hơn. Phật Tổ nói cho chúng
ta biết, muốn cười đối mặt, không đi oán giận. Tự nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy
duyên. Phải biết, nhất định khiến cả đời thay đổi, và cho cả trăm năm về sau,
một thứ hoàn toàn mới trong thời gian sau này”.

Tôi nghe q


Teya Salat