
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341552
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1552 lượt.
sự được gọi là niềm vui. Điều chứng
minh là Nguyên chưa bao giờ đi qua đêm, luôn luôn có mặt tại salon ở
phòng khách trước 12h.
Còn Hạ Chi, mất đi trí nhớ, Thiên Anh và Nguyên trở thành hai người thân thuộc nhất của cô. Và trong hai người,
Nguyên lại là người ở bên cô lâu hơn hẳn. Trong tâm trí, cô biết mình
luôn có cảm giác không thích Nguyên, nhưng ở một nơi khác lại mách bảo
cô rằng cô không thể xa Nguyên. Vụ va chạm xóa đi của cô mọi thứ, kể cả
cái cảm giác mà bản thân cô thực sự không biết định nghĩa là gì lúc này.
Nguyên cầm lấy khăn, thấm những giọt
nước đang chảy trên mái tóc cô. Những hành động dịu dàng như thế này của anh không phải lúc Chi cũng thấy. Bình thường anh luôn giữ một thái độ
lạ lùng và xa cách với cô.
-Ngày mai tôi sẽ về Hà Nội, Thiên Anh sẽ tới đây với cô.- Nguyên chậm rãi lau tóc cho cô, nói.
-Anh đi sao? Tôi không đi theo được à?
-Ừ… Tôi về nhà…
-Nhà…- Chi khẽ lẩm bẩm.- Nhà là gì?
-Là gia đình. Gia đình tôi có bố mẹ, có
anh trai tôi, có… chị dâu và một đứa cháu rất đáng yêu. Nó tên là Boo,
khi tôi đi nó mới một tuổi, bây giờ chắc nó lớn lắm rồi.- Nguyên mỉm
cười kể.
-Không biết nhà tôi thế nào nhỉ? Mọi
người nói bố mẹ tôi đã mất, nhưng tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi chẳng biết
tôi là ai. Tôi có anh trai mà không biết anh mình ở đâu. Tôi…
Chi nói đến đây thì nước mắt đã giàn
giụa trên mặt. Những tâm sự cô luôn giữ trong lòng lâu nay kể cả Nguyên
và Thiên Anh đều không biết được. Cho đến lúc này không hiểu sao khi
nghe Nguyên nói, cô lại thổ lộ ra. Trong lòng cô vốn rất sợ mỗi khi nhìn vào kí ức trống rỗng của mình. Cô sợ một ngày mình sẽ tan biến đi vì
không thể nhớ ra mình là ai.
-Cô của cô ở Ba Lan sắp về tới, đó là
gia đình của cô.- Nguyên cũng chẳng lau nước mắt cho Hạ Chi, vẫn tiếp
tục vò nhẹ trên mái tóc dài của cô.
-Còn anh trai tôi?
-Hy vọng sẽ sớm tìm ra anh trai cô.
-Bao giờ anh lại về đây?- Hạ Chi lau nước mắt, quay lại nhìn anh hỏi.
-Cũng chưa biết.
-Tôi có thể nhắn tin cho anh mỗi ngày được chứ?
-Có thể.- Nguyên gật đầu.
-Nhưng anh sẽ nhắn lại chứ?- Chi gặng hỏi tiếp.
-Tất nhiên… Nhưng đừng khủng bố tôi quá nhiều tin nhắn, không được gọi lúc nửa đêm.
-Được… Nhưng anh đi rồi thì tôi biết đi chơi với ai? Bác sĩ thì lúc nào cũng bận…- Chi phụng phịu.
-Cô ham chơi quá. Nếu không biết làm gì
thì tới phòng khám của Thiên Anh học việc đi. Mặc dù cô lóng ngóng nhưng không phải loại cứng đầu khó đào tạo.- Nguyên gợi ý- Cô nên làm việc
trừ nợ chứ.
-Nợ gì?
-Nợ viện phí và nợ tôi nuôi cô cả tháng
nay.- Nguyên bật cười trước vẻ ngơ ngác của Chi- Tôi với Thiên Anh là
anh em, cứ trả nợ cho nó là được.
-Được, thế thì tôi sẽ tới làm giúp anh ấy.
-Nhưng cô tuyệt đối không được học cách cho thuốc và tiêm đâu đấy.- Nguyên chợt nghĩ ra, dặn tiếp.
-Tại sao?
-Vì cô sẽ hại chết bệnh nhân chứ sao.- Nguyên bật cười ha hả. Lâu rồi anh không được cười sảng khoái như thế.
-Anh… hóa ra anh đang chọc tôi…- Chi cau mày.
-Tôi nói thật. Cô sẽ cảm thấy bớt nhàm
chán khi làm việc. Hơn nữa nếu bộ não vận động nhiều, biết đâu sẽ giúp
cô dần nhớ ra mọi chuyện.
-Nếu thế tôi sẽ không làm y tá như chị
Linh nữa. Chị Lam nói tôi có thể lên trên núi giúp chị ấy chăm sóc hoa
lan. Liệu tôi chăm sóc hoa lan có làm hoa chết không?- Chi ngây ngô hỏi
tiếp.
-A, nghe có vẻ hay đó, biết đâu cô lại có năng khiếu lai ra vài loại lan mới.- Nguyên gật gù tán thưởng.
-Thật sao?
-Tất nhiên, đầu óc cô lơ đễnh thế, kiểu gì chả có lúc lai hoa nhầm…
-Anh lại trêu tôi…- Chi quay phắt lại nhìn vẻ mặt đùa cợt của Nguyên, giơ tay đấm anh một cái.
-A, thôi thôi. Cô đánh đau chết đi được ấy.- Nguyên giữ lấy tay cô lại, hét lên.
-Chứ lại không. Mười hai năm tôi đi học Karatedo đấy.- Chi hứ một tiếng rồi lại quay đi để anh lau tóc tiếp.
-Hả? Cô nói cái gì?- Nguyên giật mình nhảy dựng lên trên salon.
-Anh không tin à? Để tôi ra vài quyền cho anh xem.- Chi quay lại giơ tay thách thức.
-Không, tôi tin. Nhưng cô vừa nói gì? 12 năm cô đi học Karatedo? Sao cô biết? Cô nhớ ra rồi à?- Nguyên mừng rỡ
ngồi xuống trở lại, hỏi.
-Tôi…- Chi ngẩn ra rồi lắc đầu.- Tôi không nhớ, nhưng đúng là tôi có đi học Karate 12 năm mà.
“Bệnh gì đây hả trời?” Nguyên nhìn Chi
không chớp mắt thầm hỏi. Nhưng rồi anh bình tĩnh trở lại, tiếp tục lau
tóc cho cô. Lát sau, anh vén tóc ra làm hai rồi hất sang hai bên, để lộ
ra cái gáy trắng ngần của Chi.
Đột nhiên anh nhìn chằm chằm vào phía
sau cô như nhìn thấy một điểm lạ. Ở một điểm cách gáy không xa, về phía
bên vai phải lộ ra hình xăm của một cánh hoa hay một chiếc lá gì đó. Tò
mò, anh dùng tay kéo cổ áo cô trễ hẳn về phía sau. Hành động bất ngờ này của anh là Hạ Chi giật mình định phản ứng. Chỉ nghe Nguyên ngạc nhiên
hỏi:
-Cô xăm mình à? Đây là hoa gì vậy?