XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Một Cho Tất Cả

Một Cho Tất Cả

Tác giả: Thằng Nhóc Hư

Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015

Lượt xem: 1341081

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1081 lượt.

in Jae bước vào,
tất cả nhân viên xếp thành hai hàng dài trước cửa lớn kính cẩn đón tiếp
cậu chủ của họ.

-Biến cậu ta thành thiên nga cho tôi.

Một câu nói không to quá nhưng khá dứt khoát khiến toàn bộ nhân viên nơi đây khẩn trương hơn, trong ánh sáng lung linh của những bóng đèn pha lê trong suốt, một cô nhóc với mái tóc ngắn, cáo thun, quần jean và không
trang điểm giờ đã trở thành một thiên nga trắng xinh đẹp, lộng lẫy. Mái
tóc được nối dài uốn bồng bềnh, phần mái được cắt vòng theo gương mặt
khiến gương mặt nhỏ lại và dễ thương hơn. Làn da trắng mượt mà bấy lâu
nay giờ được phô ra khoe vẻ quyến rũ của nó, chiếc váy trắng ngắn trên
đầu gối để lộ ra đôi chân gầy thon dài. Gương mặt được trang điểm màu
thủy tinh nhẹ nhàng, đôi môi được thoa lên một lớp son hồng nhẹ nhàng,
đôi mắt cũng dùng tông hồng cam, tất cả đều góp phần tạo nên một chú
thiên nga đẹp tuyệt trần.

Nhìn ngắm mình trong chiếc gương lớn, một cô nhóc ăn mặc lôi thôi giờ đã không còn, một Cinderella đã gặp được bà tiên biến cô thành nàng công
chúa đẹp nhất thế gian.

Tae Sun nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai gầy thon thả của cô bé và nhẹ nhàng nói.

-Sao cậu không chịu mặc như này từ sớm chứ…đi thôi.-Tae Sun cầm tay cô bé dắt đi nhưng dường như cô bé không hề nhúc nhích.

-Sao thế ?

-Có nhất thiết phải đi đôi giày cao như vậy không ?

-Sao ? cậu không đi được giày cao gót ah ?

-Chỉ là……chưa đi bao giờ.

Tae Sun bật cười, cậu xiết chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Min Jae và nói :

-Cứ vịn vào tôi này, tôi sẽ đỡ cậu, đi một lúc là quen thôi mà.

Cánh tay vứng chắc của Tae Sun đang dẫn cô bé đi từng bước, từng bước. Đôi chân gầy run run trên đôi giày cao gót lộng lẫy, nhưng nó không còn khó khăn nữa vì đã có Tae Sun bên cạnh.



Chương 20: Người Không Nên Gặp



Chiếc xe vẫn đang chạy đều trên con đường rộng và dài, đèn đường đã bắt đầu
thắp sáng, từ ánh đèn lóe lên rồi lại vụt tắt nhường chỗ cho những chiếc đèn khác, cảm giác trong lòng Min Jae giờ cũng dồn dập và hỗn loạn nhưn hững ánh đèn đường kia, thời gian cứ trôi qua, trôi rồi lại trôi, trôi
đi mà không biết được rằng con người nơi trái đất nhỏ bé này cúng đang
dần thay đổi theo thời gian.

Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự lớn, một căn biệt thực được xây
theo phong cách phương Tây sang trọng. Cánh cổng mạ vàng lớn mở ra đưa
chiếc xe chở Min Jae bước vào một con đường dài vô tận, một khung cảnh
tràn ngập mùi của cỏ và hoa, những ánh đèn trang trí được lắp đặt khéo
léo ẩn hiện dưới những lùn cây lớn nhỏ tạo cho người ngắm một cảm giác
như được bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Tae Sun vội vã bước xuống xe và tiến về phía cửa xe của Min Jae, đặt
chân xuống nền gạch bóng loáng, Min Jae loạng choạng bước xuống xe, đôi
giày khiến chân cô đau nhói, nhưng đôi tay vững chắc của Tae Sun đã
khiến cô đứng vững hơn, và rồi từng bước, từng bước một Tae Sun đưa cô
bước chân vào thế giới thượng lưu.

Bước vào phòng khách lớn, Min Jae dần là tâm điểm của mọi ánh nhìn, có
những ánh nhìn ngưỡng mộ cúng có những ánh nhìn giống paparazzi săm xoi
từng góc cạnh trên cơ thể cúng như bộ đồ cô đang mặc. Tae Sun càng xiết
chặt tay cô hơn, một cái xiết đem lại cho cô sức mạnh, hít một hơi thật
dài, Min Jae bước qua hàng trăm ánh mắt để tới một chiếc ghế sofa dài,
Tae Sun ra hiêu cho cô ngồi xuống đó và nhẹ nhàng cởi chiếc áo vest sang trong của mình ra đắp lên đùi Min Jae.

-Xin lỗi vì đã chọn cho cậu chiếc váy ngắn như vậy, và….cả về đôi giày nữa.

Tae Sun nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, cả buổi chỉ như vậy, cậu chỉ
lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng quay sang hỏi cô có khát không ? có muốn ăn gì không ? Một Tae Sun khác với mọi ngày, một Tae Sun dịu
dàng, quan tâm đến cô, cậu không đi đâu cả, chỉ ngồi bên cạnh cô vì sợ
cô lạc lõng giữa những người khác.

-Cậu đi ra với các bạn của cậu đi.

-Đi cùng tôi nhé.

-Không, cậu đi đi, tôi ngồi đây là được rồi.

-Vậy thì tôi cúng sẽ ngồi ở đây.

-Tôi không muốn là cái còng chân cậu, kệ tôi, tôi không sao đâu.

-Nhưng…….

Cuộc tranh cãi dừng ở đó vì giọng nói xen vào của ông quản gia.

-Thưa cậu Tae Sun, ông chủ và bà chủ đã tới, tôi nghĩ cậu nên tới chào ông bà chủ một tiếng.

Ánh mắt lưỡng lực hiện rõ trên gương mặt Tae Sun, cậu nắm lấy tay Min
Jae không muốn rời nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía cửa ngóng theo từng
bước chân của người cha quyền lực.

-Đi chào cha cậu một tiếng đi.

-Vậy ngồi yên đây đợi tôi nhé, 5 phút thôi.

Cậu vừa nói vừa từ từ rút tay ra khỏi tay Min Jae và đi khuất vào đám đông…

Giờ thì chỉ còn lại mình Min Jae, khi bàn tay kia bở ra, nó đã để lại đó một cái gì đó,….chiếc nhẫn cảu cậu, một chiếc nhẫn to đơn giản, chiếc
nhẫn với những đường vân độc đáo, không hiểu sao nhìn chiếc nhẫn đó Min
Jae có cảm giác rất lạ, cảm giác như được tiếp thêm sức mạnh.Lăn qua