
Tác giả: Thằng Nhóc Hư
Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015
Lượt xem: 1341089
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1089 lượt.
>
Với lấy lọ thuốc trên bàn, cô bé đư vào miệng cậu, nhưng viên thuốc
không trôi xuống, nước trôi ra ngoài, dòng nước chảy theo thuốc xuống
áo…..
Min Jae hoảng hốt lo sợ đỡ Joo Won dậy, một lần, hai lần, ba lần….cô bé
không thể nhấc nổi cậu bé dậy, cậu gầy thật nhưng đối với một cô nhóc
nhỏ con như Min Jae thì đó cũng là một vấn đề lớn, hết lần này đến lần
khác…ngã rồi lại ngã….mồ hôi hòa cùng máu thấm ướt vai áo cô bé…Cuối
cùng thì cô bé cũng đã đưa được cậu lên giường, chiếc áo trắng nhuốm màu lấm lem, cậu vẫn đang đau đớn, bàn tay bặm chặt vào tấm ga giường, bờ
vai gầy run run….
-Cậu về đi.-Joo won nói thều thào khó khăn…
-Cậu thấy đỡ hơn chưa ? Bao giờ cậu khá hơn thì tôi sẽ đi.
-Không cần đâu, chú quản gia cũng sắp tới rồi.
-Bao giờ chú quản gia tới, tôi sẽ đi.
-Cậu về đi, tôi không cần ai thương hại.
-Joo Won ah !!!
-Làm ơn, đi đi !!!
Giọng nói yếu ớt đau đớn ấy càng khiến Min Jae đau lòng và hối hận hơn.
Muốn cham tới đôi vair un run ấy nhưng lại sợ vẻ lạnh lùng của đôi mắt
ấy, muốn ôm chặt bờ vai ấy nhưng lại sợ bàn tay ấy đẩy mình ra….Min Jae
lặng lẽ kéo chiếc ghế lại và ngồi xuống, cô bé cố giữ một khoảng cách
nhất định để Joo Won không cảm thấy khó chịu, cô bé chỉ muốn chắc chắn
rằng Joo Won vẫn ổn…
-Xin lỗi cậu !!!
-…….
Sự im lặng đến đáng sợ, Joo Won nằm quay lưng về phía Min Jae,cái lưng
gâyf gò và đơn độc khiến Min Jae có cảm giác lẫn lộn, cảm gics muốn bảo
vẹ nhưng lại sợ nó chạy mất, trái tim đau nhói nhưng lại có cảm giác tội lỗi…..chỉ biết lặng lẽ ngooid bên cạnh nhìn mà không biết nên buông hay nên nắm chặt lấy….cảm xúc lẫn lộn khó hiểu…
- Cậu có cần thêm thuốc, nước hay tôi nấu ít cháo cho cậu nhé.-Min Jae
cố gắng hỏi khi nhìn thấy Joo Won vẫn đang quặn mình trên giường, hait
ay ôm lấy bụng.
-Không, tôi không cần gì cả, cậu làm ơn đi đi.
-Xin cậu, hãy để tôi ở đây cho đến khi chú quản gia tới, đừng đuổi tôi có được không ?
-Thứ tôi có thể nhân được từ cậu……chỉ là lòng thương hại thôi sao ?
Min Jae chạy lại gần phía Joo Won khi thấy cậu rên lên khe khẽ, có lẽ
tình trạng đã xấu hơn, cô cầm lấy lọ thuốc trên bàn và một cốc nước rồi
khẽ nâng đầu Joo Won dậy.
-Uống thuốc nào Joo Won.
Cậu đẩy cô bé ra, và nằm xích về phía giữa giường.
-Tôi bảo cậu đi đi mà.
-Cậu uống thuốc xong tôi sẽ đi.
-……..
Joo Won với lấy nhưng viên thuốc rơi trên tấm ga giường trắng rồi khó
khăn đưa chúng vào miệng, không còn đủ hơi sức để cầm cốc nước lên, Joo
Won với tay đấy cốc nước, chiếc cốc pha lê rơi xuống nền đất vỡ CHOANG
!!!!
Cậu gục xuống, Min Jae vội chạy tới…..
-Đừng lại gần, cậu sẽ bị thương đó, đồ ngốc.
Cô bé nhanh nhẹ với lấy cốc nước khác rồi trèo lên giường, đưa cốc nước
vào miệng để Joo Won có thể uống được dễ dàng hơn……Nhưng lại một lần nữa cậu lại nôn ra tất cả…kể cả máu….
Cậu không thể tự uống những vien thuốc to như vậy, nó sẽ khiến cậu sặc
và lại nôn ra….Min Jae không biết làm gì, cô đưa những viên thuốc lên
miệng và cắn nát chúng ra, vị đắng tràn ngập vòm miệng, khiên Min Jae
thấy khó chịu, uống một ngum nước nhỏ để những hạt thuốc tan dần……..
………
Tất cả đều xảy ra nhanh như chớp, nhanh đến mức chính Joo Won còn không
thể hiểu nổi Min Jae đang làm hành động gì, đôi môi bé nhỏ của cô bé giờ đang kề sát môi cậu, vị đắng của thuốc hòa quyện cùng vị ngọt đôi
môi…Đúng…đó là cách duy nhất để cậu có thể uống được thuốc….một cách tuy hơi mất vệ sinh nhưng khá hiệu quả…
Toàn bộ đều khiến Min Jae và Joo Won cứng đơ, thuốc đã hoàn thành nhiêm
vụ nằm yên trong cổ họng Joo Won nhưng sao đôi môi vẫn dính lấy nhau
không rời, cái này là từ một phía, Min Jae vẫn đang nhắm nghiềm mắt,
không biết rằng cô bé đã hoàn thành suất sắc nhiêm vụ….
……
Vài giây sau, Min Jae giật mình nhận ra hành động vô duyên của mình, cô
bé nhảy xuống giường mặt đỏ bừng bừng chạy ngay xuống bếp. Joo Won cũng
ngạc nhiên không kém, phần vì thuốc đã ngấm vào thành dạ dày giúp cơn
đau thuyên giảm, phần vì hành động khó hiểu của Min Jae khiến cậu chàng
quên cả đau…
……..
……..
Thuốc ngấm vào cơ thể khiếm Joo Won ngủ ngon hơn. Còm 45 phút nữa chú
quản gia mới tới, lục tủ lạnh của căn bếp rộng Min Jae bắt tay vào nấu
cho Jo Won ít cháo, cô băm nhỏ khoai lang và trộn cùng ít gia vị, cô bé
tỉ mỉ nấu một nồi cháo thật ngon, vị khá lạ và cũng khá ngon, có lẽ Joo
Won sẽ ăn được…..Tiến tới bên cạnh giường lúc cậu đã ngủ say, những giọt mồ hôi vẫn đọng trên gương mặt tiều tụy nhợt nhạt, khẽ lay đi những
giọt mồ hôi đó, Min Jae ngồi xuống ghế…..đến lúc này cô mới có cơ hội
nhìn ngắm căn phòng của cậu, căn phòng mà cậu không cho phép ai đặt chân vào. Ngoài việc nội thất của căn phòng đều làm màu trắng và pha lê ra,
điều khiến cô bé bị thu hút chính là chiếc đàn piano và những bức tranh
trên tường.Chiếc đàn piano là thứ duy nhất không phải màu