
Tại Sao Tôi Lại Yêu Một Thằng Nhóc Chứ...!!!
Tác giả: Thằng Nhóc Hư
Ngày cập nhật: 23:56 15/12/2015
Lượt xem: 1341090
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1090 lượt.
trắng trong
căn phòng, một màu gỗ mục rất cổ, những phím đàn đã ngả màu theo thời
gian, trên giá là một bản nhạc phổ cũng hằn rõ vết hằn của năm
tháng…Những bức tranh trên tường cúng khá độc đáo, tất cả đều là tranh
được in trên những tấm pha lê lớn nhỏ khác nhau, treo ở từng vị trí khác nhau, dường như đó đều là một bức tranh nhưng được phân làm nhiều phần
khác nhau và được treo ở những vị trí đặc biệt khác nhau. Bức tranh có
hình đôi mắt được treo ở đầu giường và đối diện với chiếc đàn, đôi môi
được tách nhỏ thành ba bức tranh nhỏ treo trên tường gần ghế sofa, đôi
tay được treo ở bức tường gần cửa ra vào, tất cả đều tạo nên một phong
cách độc đáo rất đẹp và cũng rất sang trọng.Trên chiếc bàn cạnh giường
ngủ là bức ảnh của cậu và chị, trông hai người rất thân thiết, chị hơi
ngả đầu về phía cậu, còn cậu thì vẫn vậy, vẫn cái gương mặt nhẹ nhàng và dịu dàng đấy, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc…
Kẹp dưới khung ảnh một mảnh giấy nhắn nhỏ, cô bé lặng lẽ bước ra khỏi
tòa biệt thự tráng lệ, trong lòng đầy những câu hỏi là một trái tim khó
hiểu.
Cantin lúc nào cúng là nơi tràn ngập năng lượng, Min Jae ngồi ở một góc khuất
của cantin và bên cạnh cô giờ là cả núi đồ ăn cao cấp, thứ duy nhất cô
yêu thích ở ngôi trường này chính là nơi đây, nơi luôn đem lại cho Min
Jae thú vui tao nhã nhất…đó chính là ĂN….Cái dạ dày không đáy cảu cô bé
đang làm việc hết tốc lực thì đột nhiên…..Gương mặt điển trai và mái tóc đỏ quạch của Tae Sun suất hiện ngay trước mặt khiến cô bé giệt mình
suýt mắc nghẹn. Vài giây sau đó Min Jae lấy lại tinh thần, mặc cho Tae
Sun đứng đó thở dài ngao ngán trước cô bạn bụng voi của mình.
Tae Sun ngồi ở ghế đối diện với Min Jae, lưng hơi ngả về sau và khoanh tay trước ngực, nói bằng giọng ấp úng ngượng ngùng.
-Chuyện….hôm nọ……xin lỗi…..-Cậu hắng giọng một cái rồi quay mặt qua hướng khác.
-Chuyện gì ?-Min Jae nói với cái miệng đầy thức ăn.
-Thì chuyện…quyển tập ấy.-Tae Sun vẫn ấp úng gượng gạo.
-Quyển tập sao ?-Min Jae vẫn hỏi đều đều.
-Thì……tôi xin lỗi vì đã quăng cuốn tập của cậu……-Giọng nói của Tae Sun lí nhí nhưng cúng đủ để Min Jae mỉn cười.
-……..-Min Je không nói gì, vẫn tiếp tục ăn.
-Tối nay tôi đến đón cậu nhé.
-Đón tôi ? Làm gì ? Đi đâu ?-Min Je ngừng ăn, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi Tae Sun.
-Tối nay trường mình có parti mà…trường đã thông báo cả tuần nay rồi.
-Vậy sao ? Tôi không đi.
-Sao lại không đi. ?
-Không thích.
-Sao lại không thích ?
-Tôi còn phải phụ mẹ làm ở quán ăn.Hơi đâu mà đi chơi đi bời với mấy người.
Tae Sun mặt ngẩn tò te nhìn Min Jae, vẻ mặt bất cần cùng giọng nói đều
đều của cô bé giống như cây đinh đã được đóng sâu vào chiếc cột không
thể rút ra được.
Tae Sun đứng dậy tỏ vẻ giận dỗi bỏ đi, nhưng dường như cậu nhớ ra điều
gì đó liền quay lại nói với Min Jae. Nếu đổi ý thì nhất định cậu phải đi cùng tôi đấy.
Min Jae không thèm để ý đến lời nói của đại thiếu gia, vẫn tiếp tục đưa thức ăn vào miệng.
……..
…….
……….
Đã hai ngày kể từ hôm Min Jae tới nhà Joo Won, hàng ngày cô bé vẫn ghi
chép bài đầy đủ để Joo Won có thể học được bài, những dòng bút nhớ xanh
đỏ, những mẩu giấy nhắn ghi lại phần giải thích ghi chú được cô bé trình bày thật sạch sẽ.
Tan học, Min Jae phóng thẳng tới nhà Joo Won, cô muốn đưa cho cậu quyển
tập mà cô đã mất công làm cả buổi. Cánh cổng màu trắng lớn hiện ra
trước mặt, một căn biệt rộng lớn nhưng lại nằm ở một góc khuất yên tĩnh, hàng cây leo vẫn rung rinh trước gió đón chào những cơn gió nhẹ. Rảo
bước hơn tiến về phía trước, nhưng có điều gì đó khiến Min Jae dừng lại, chiếc xe màu trắng đỗ trước cửa, người tài xế xuống xe và ráo bước tới
mở cửa xe phía sau…..Cậu cùng chị tay trong tay bước ra từ căn biệt thự
sang trọng đó, chị mặc một bộ đầm đỏ sang trọng, đôi môi được tô son đỏ
mọng tạo điểm nhấn cho toàn bộ, mái tóc đen hơi xoăn buông hờ hững trên
đôi vai trần gợi cảm, một nữ thần sắc đẹp thu hút mọi ánh mắt của người
khác. Joo Won cúng bước vào trong xe, một bộ vest màu trắng với cavat
đen và mái tóc nâu, cậu vẫn luôn vậy, vẫn luôn rạng ngời và dịu dàng
thánh thiện, nhưng trong ánh mắt ấy lại hiện rõ vẻ hạnh phúc.
Chiếc xe chuyển bánh vụt qua trước mặt Min Jae, nhẹ thôi nhưng sao nó
giống như một nhát dao sắc nhọn găm sâu vào tim một cách nhẹ nhàng như
vậy, cuốn tập rơi xuống đất, Min Jae nhìn theo bóng chiếc xe màu trắng
sang trọng, nước mắt rơi xuống lúc nào không hay, lấy tay gạt đi những
giọt nước mắt khó hiểu ấy, Min Jae nhặt cuốn tập lên rồi lê những bước
chân nặng nhọc tiến về phía trước, hai thế giới khác nhau, khiến cho hai trái tim lệch nhịp, một Min Jae bất cần, mạnh mẽ lại yêu một hoàng tử
dịu dàng, một cô lọ lem muốn đi đôi giày thủy tinh để được sánh bước
cùng hoàng tử….Nhoẻn miệng cười nhưng lại nghe cay đắng, biết không nên
như vậy, nhưng sao con ngư