
Tác giả: kakatiti88
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341128
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1128 lượt.
g đó, hai người họ rất đẹp đôi. Đôi lúc nó cũng đã nghĩ rằng Thiên Tứ
thích nó, hôn lên trán nó hôm sinh nhật, giúp nó hết việc này việc nọ,
xuất hiện kịp thời khi nó cần, và luôn biết cách làm cho nó cảm động. Có lẽ nó quá mơ mộng, một người làm như nó lại dám mơ tưởng đến hotboy,
đến cậu chủ, thật chẳng ra gì, điều tốt nhất bây giờ nó có thể làm là
tránh mặt Thiên Tứ, để con tim bớt đau và tránh bị lầm tưởng như trước
đây.
Nó dạy học mà như người mất hồn, làm cho Thiên Tư cảm thấy rất lo, vì nghĩ lỗi của mình rất là nặng, nên cô ta mới thành ra như vậy đến mấy ngày
liền. Khi Du Du đứng dậy kết thúc buổi học, thất thểu đi ra phía cửa,
Thiên Tư mới lấy hết can đảm để gọi lại:
-Chuyện hôm trước,…
-Sao?
-Tôi không cố ý, vì tôi mà cô không được gặp ba mẹ…
-Tôi quên chuyện đó rồi, cậu cũng không cần phải áy náy, vì tôi là người làm của cậu cơ mà.
Nó nhấn mạnh chữ ”người làm” không phải để chỉ trích cậu ta, mà để tự nhắc nhở bản thân mình về khoảng cách với những cậu chủ ở INNO. Nó bước ra
khỏi phòng, làm cho Thiên Tư không những không bớt áy náy, mà lại còn
nặng nề hơn, vì cậu ta vẫn nghĩ đó là lỗi của mình.
- Du Du, xin lỗi.
NGày ngày khuôn mặt nó ỉu xìu, làm cho mọi người làm trong nhà cũng không
thể nào tươi cười được, không khí u ám của INNO Gia đã trở về lại như
trước. Thiếu tiếng nói cười, thiếu những câu hỏi ngu ngơ, thiếu những sự giúp đỡ hằng ngày của Du Du, thiếu những tiếng đổ bể do tính vụng về
của nó, mọi người dường như cũng mất sức sống hẳn. Nó đã nhờ chị Uyển
Thanh đổi cho nó công việc lau dọn ở phòng khách. Mỗi khi lau dọn, nó
nghe tiếng của cả 2 cậu chủ là nó vội vàng lẩn đi ngay để tránh mặt.
Hoặc vô tình thấy ở đâu đó là tìm ngay chỗ để trốn. Đến lớp, về nhà
dường như cũng như người mất hồn vậy. Tại sao lại trở nên như vậy, nó
đang nhấn chìm chính cuộc sống của mình chỉ vì thất tình. Bây giờ nó mới hiểu nỗi đau khổ của Đốc Long. Nhưng nó không thể tiếp tục như vậy
được, lúc nào cũng khuyên nhủ Đốc Long vượt qua, mà bản thân mình lại
không làm điều đó được, nó không còn là chính mình nữa. Làm thế nào để
có thể quay lại cuộc sống trước dây?
Thiên Tứ bước ra sân vườn sau, cậu ta dõi mắt về chiếc bàn quen thuộc, vẻ mặt có gì đó rất lạ, đã lâu rồi, không thấy bóng dáng, không nghe giọng nói của một ai đó, cảm giác thật là buồn…
***-Đốc Long, ta có thể nói chuyện một lát được không?
Đốc Long nhìn Nhật Thy ngay trước mặt mình đầy bất ngờ, phút chốc cậu ta quay lưng lại và buông ra câu nói cộc lốc:
- Có gì để nói?
Nhật Thy vội vàng kéo tay cậu ta lại khi Đốc Long đang định bỏ đi. Và ngay
chính không gian đó, Thiên Tư lại xuất hiện ngay phía hành lang và đi
ngược chiều lại. Cả 3 giáp mặt nhau đầy khó khăn. ĐỐc Long vội vàng đẩy
tay Nhật Thy ra và bước ngang qua mặt Thiên Tư, khuôn mặt lạnh lùng
không thể nào đoán được suy nghĩ của cậu ta. Nhật Thy nhìn theo và kèm
theo một cái thở dài.
-Chị đã nói gì với cậu ta chưa?
-Chị chưa có cơ hội.
-Chị vẫn đang tìm hiểu xem người đó có thay đổi hay không à?
-Cậu ta đã thay đổi, dường như trong tim cậu ta đã có người con gái khãc…
***
Thiên Tứ đang đi trên hành lang và tiến về lớp A1, bất chợt bị một cô gái
chặn lại và đưa cho một chiếc bánh ngọt. Thiên Tứ hơi bất ngờ, nhìn cô
gái đầy lạ lùng, và chờ đợi lời nói từ phía cô bạn đó. Đông NGhi thì quá mắc cỡ, chỉ dám nói thật nhanh và cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn
Thiên Tứ:
-Thiên TƯ, đây là bánh ngọt do mình làm, chúc cậu ngon miệng.
Đông NGhi chạy thật nhanh về lớp, vì cảm thấy rất bối rối và hồi hộp. ThiêN
Tứ nhìn theo Đông NGhi mà chưa kịp giải thích rằng đã lộn người. Cậu ta
nhìn cái bánh ngọt xinh xắn trên tay và lắc đầu.
Thiên Tứ vào lớp và thẩy cái bánh ngọt cho Thiên Tư khi đi ngang qua bàn cậu ta.
-Cái gì vậy?
-Một cô gái thích em đã đưa nhầm cho anh.
-Anh cũng biết từ trước đến giờ em không quan tâm đến mấy thứ này mà.
Nói rồi, Thiên Tư đẩy cái bánh sang một bên, và không thèm để ý tới.
-Nhưng mà đó là bánh của cô bé mà em đi cùng ở công viên Cỏ Dại, cô bé đó hình như là bạn của Du Du thì phải.
Thiên Tư suy nghĩ một lúc rồi cầm cái bánh ngọt lên ngắm nghía một chút. Cậu
ta cau mày suy nghĩ. Thiên Tứ nhìn thái độ đó lấy làm lạ, và vô cùng bất ngờ khi Thiên Tư tháo chiếc bánh ngọt ra và thử một miếng. Từ trước đến giờ, 4 hotboy trong lớp luôn được rất nhiều đồ ăn do các cô gái hâm mộ
làm tặng, nhưng hầu như chưa bao giờ họ đụng đến những thứ đó, vậy mà
bây giờ THiên Tư lại có phản ứng kì lạ như vậy.
-Chẳng lẽ em đã thích cô gái đó?
-Không phải, em muốn ăn thử thứ bánh không phải do người thượng lưu làm, nó
khác như thế nào, nó có kinh dị như một cái mà em từng ăn hay không. Anh cũng ăn thử để biết mùi vị một cái bánh thường dân là như thế nào.
Thiên Tứ lắc đầu.
-Em cũng biết anh không thích ăn mấy thứ này mà.