
Tác giả: yeuanhdendaikho
Ngày cập nhật: 00:01 16/12/2015
Lượt xem: 1341845
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1845 lượt.
trường, lạnh lùng và nghiêm khắc với Hoàng Anh nhưng lại rất nghe lời vợ và
cưng chiều con gái. Nhiều lúc Hoàng Anh đã nghĩ gia đình này thuộc chế
độ mẫu hệ đấy. Nhưng may mà mẹ không phàn nàn gì về anh. Còn ông bố,
bình thường thì chẳng sao, cứ gặp Hoàng Minh là lại nổi tính trẻ con
ra, mè nheo nó như em bé đòi mẹ. Lại còn cái kiểu nghe nó quát với đánh
đập thì bảo là nó thương mình, thấy nó lễ phép, lịch sự thì lại tưởng nó ghét bỏ. Chắc anh phải lánh xa nơi này kẻo có ngày giống thế..... Ờ,
phải rồi, đi cùng Tiểu Uyên thì sao nhỉ?
Hoàng Anh ngồi hớn hở với ý nghĩ sẽ đi du lịch với Uyên Uyên trong khí
nó và ba "tâm sự" theo cách của giang hồ. Nói loanh quanh 1 hồi, nó cũng hỏi:
- Mà sao ba lại về đây trước, không sợ mẹ giận à?
Ba nó vuốt cằm đầy tự kiêu:
- Ba mà phải sợ à!?
"Tút tút........ tút tút......."
- A...alô, vợ.... yêu à?
- "Nghe nói anh mới về, thế mà giờ này vẫn chưa có mặt ở nhà, không biết "chồng yêu" đang đi đâu???"
- Anh.... anh về ngay bây giờ đây!!
- NGHE ĐÂY, ANH CÓ 20 PHÚT ĐỂ VỀ ĐẾN NHÀ, NẾU KHÔNG ĐỪNG TRÁCH VỢ ĐỘC ÁC!!
- Vâng, à, rõ! Anh về ngay đây!
Ba nó tắt máy, nó và Hoàng Anh nhìn với nửa con mắt, tay gõ nhịp nhịp trên bàn. Ba nó cười trừ:
- À, ha.. ha.... Ba..... phải về đây!!
Nó chỉ biết lắc đầu:
- Hôm khác ba qua cũng được, giờ về nhanh kẻo mẹ đợi.
Ba nó hấp tấp đưa cái ba lô to đùng cho nó rồi chạy đi:
- Quà của con trong đó, Hoàng Anh ba cho rồi. Ba về nhé!!
Nó nhìn xuống chiếc ba lô nặng trịch, không biết có những thứ gì ở
trong. Đang nghĩ thử xem đó có thể là gì thì ba nó chạy quay lại, nói
với 1 câu:
- À, chúc mừng con đã trở thành người mẫu, con gái ngoan!
Ba nó mỉm cười rồi lại chạy đi, nó thấy má mình nóng ran lên. Ba nó chắc hẳn vẫn nhớ câu nói vu vơ của nó khi nhìn thấy hình của mẹ trên tạp
chí: "Ước gì con cũng được làm người mẫu như mẹ....."
Hoàng Anh nhìn nó như thế thì cười mỉm:
- Anh cũng chúc mừng em, vì đã tới gần được ước mơ của mình.....
Nó quay sang nhìn anh, má vẫn đang hồng hồng. Hoàng Anh nói tiếp:
- Vì thế hãy khao anh mày bằng 1 cặp vé đến Hawaii đi!!
Nó biết ngay mà. Hoàng Anh đúng là Hoàng Anh.
- ANH ĐI CHẾT ĐI!!!
Rồi nó lại rượt đuổi anh lên đến tận phòng. Hoàng Anh quyết chí không
để mắc mưu nó nữa, yên tâm ngồi trong phòng chat với Tiểu Uyên. Nó thì
đã có sự chuẩn bị từ trước nên không thèm đạp cửa làm gì cho mệt.....
Hoàng Anh ơi, có trách thì trách anh đã không biết giữ im lặng chứ đừng trách đứa em này.......
Nó sửa soạn xong thì xuống ăn chút cơm rồi lại phóng ra ngoài. Nó đến
bar của Tùng để gặp cả nhóm. Vừa đi nó vừa tranh thủ gọi cho White. Hắn đợi đến hồi chuông thứ 4 mới chịu nhấc máy lên, giọng bình thản như
không có chuyện gì. Nó ngậm cục tức lại, hỏi:
- Thế nào rồi?
Hắn cười cười vờ như không biết:
- Thế nào là thế nào? Cái gì thế nào ấy nhỉ?
Nó gầm gừ đe dọa:
- WHITE......
- Thôi được rồi, không đùa nữa. Tôi đã có hắn rồi. Cách đây 50 phút. Tôi làm thì có chuyện gì không được chứ, ha ha...
- Tốt, vậy ngay đêm nay đưa hắn về đây. Tôi ghét phải chờ đợi!
Hắn nhíu mày:
- Cậu đang muốn tôi phải đập đầu vào tường mà hét "Red là tên độc ác"
đấy à? Assh, thôi được, tính bỏ hết việc để tranh thủ đi chơi mà cậu làm tôi phát mệt lên.
- Hì hì, cảm ơn nhá.
- Thôi khỏi, đừng quên cậu còn nợ tôi 1 điều.
Nó có cảm giác hắn đang cười nhếch miệng lên, nhưng dù sao thì có được
"kẻ đó" là đã hoàn thành được 1 nửa. Nó đã đợi ngày này rất lâu
rồi......
Ánh mắt nó chợt lóe lên 1 tia lửa căm hận. Nó lướt nhanh đến chỗ Tùng.
Cả nhóm đang ngồi ở 1 góc quán, Yellow lại đang cãi nhau với Green và
Blue. Tùng ngồi nhâm nhi ly rượu và chăm chú vào laptop, đôi lúc quay
sang hưởng ứng với 2 tên kia để trêu chọc Yellow. Cô nàng đang bực bội
vì không biết White biến đi đâu để mấy tên này hùa nhau ức hiếp mình thì thấy nó, vội vẫy tay:
- Đại ca!! Đây này!!
Nó từ từ tiến lại, ngồi phịch xuống cạnh Tùng. Brown đang ngồi im lặng
đeo tai nghe ở ghế bên kia với Green và Blue, khẽ đảo mắt nhìn nó 1 cái
rồi lại lơ đễnh đâu đâu. Không hiểu sao nó rất không có cảm tình với tên này dù chính nó là người tuyển chọn cậu ta vào nhóm. Khi đó cậu ta mới
chuyển đến trường, bị bọn đầu gấu trong trường vây đánh. Giữa mấy chục
thằng to con hơn mình, cậu ta lạnh lùng đứng hiên ngang và không hề hé
răng đáp lại chúng nửa lời khi chúng mắng nhiếc mình. Chỉ năm phút sau,
tất cả bọn chúng đã nằm rạp dưới chân cậu ta mà van xin, câụ ta vẫn
chẳng nói năng gì, cho tay vào túi quần đi thẳng. Nó đã từng nghĩ cậu ta bị câm, mà hầu như ai cũng nghĩ thế. Kể cả khi nó mời vào nhóm, cậu ta
cũng lẳng lặng đi theo thay cho lời đồng ý. Mãi cho đến 1 hôm khi đánh
nhau với các hội khác, nó bị thương, cậu ta mới chìa ra 1 cái khăn, nói