
Tác giả: Thảo Nhi
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 1341274
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1274 lượt.
níu tay Duy lại. Thấy vậy, Duy cười
- Này, bỏ tay người ta ra đi chứ. Định lợi dụng lúc người khác sơ hở đấy à.
Câu nói của Duy làm tôi xịt cười. Cậu thật hài hước. Tôi bỏ tay ra.
- À, sắp tới hạn đi Mĩ rồi đó. Cậu đã quyết định chưa?
- Ừ, tôi cũng không biết nữa. Cậu nghĩ tôi có nên đi hay không?
- Cái đó tôi cũng không biết, chuyện đó cậu nên suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định.
- Giờ Duy có việc phải đi xíu, 5p sau tôi quay lại nhen. Ở đó và đừng đi đâu hết. – Duy nói rồi chạy đi luôn.
Suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định sao? Tôi đã cố gắng suy nghĩ đấy
thôi, nhưng lại không có kết quả gì hết. Thật nực cười, bây giờ cuộc đời tôi đang rơi vào tình trạng bế tắc và tôi lại phải giải quyết sao? Tôi
đành phải để thời gian quyết định mọi việc…
- Hé lu. – Duy lại chạy vào, trên tay còn cầm 2 cái bánh sanwich. – Cho cậu nè, chắc đói rồi phải không? Ăn đi cho khỏe.
Tôi nhận lấy cái bánh rồi ngồi ăn, và cũng không quên nói với Duy về quyết định của mình.
- Duy này?
- Hở?
- Tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ chấp nhận sang đó. 1 tháng sẽ là khoảng
thời gian cho mọi chuyện kết thúc êm xuôi, để nỗi đau, sự tổn thương
trong tôi lành lại. Rồi khi trở về, tôi sẽ là 1 con người khác. Và…
- Sao Ly?
- Và chắc chắn, tôi sẽ phải xa cậu. Vậy hãy để 1 tháng là thời gian cho
chúng ta quyết định tất cả, nếu tôi có tình cảm thật sự với cậu. Nhất
định, khi trở về tôi sẽ đồng ý đến với cậu.
- Được thôi. Tôi tôn trọng quyết định của cậu và tôi sẽ chờ cậu, chờ đến khi cậu trở về và đồng ý đến bên tôi…
3 ngày sau……..
- Ly à! Đi mạnh khỏe nhá, nhất định tôi sẽ đợi cậu trở về và nghe câu
trả lời của cậu. – Duy nói rồi ôm lấy tôi, 1 cái ôm tạm biệt nhè nhè,
không thiết chặt nhưng từng đó cũng đủ làm tôi ngượng đỏ cả mặt.
- Em đi mạnh khỏe nhé. Sang bên đó sẽ có người đưa đón em về trường. Và
có chuyện gì thì cứ liên lạc theo số điện thoại này- Tiếng cô giáo chủ
nhiệm. Cô đưa cho tôi 1 cái visiting card.
- Đã đến giờ rồi thưa tiểu thư. Cô phải lên máy bay rồi.
- Chào mọi người nhé.
Tôi chỉ kịp nói nhiêu đó rồi lên máy bay. Ngồi ở khoang hạng VIP, tôi
thở dài. Tôi đã quá mệt mỏi rồi và bây giờ tôi sẽ đi, đi cho quên hết
buồn phiền…Mọi người ra tận sân bay để tiễn tôi, Duy, cô giáo chủ nhiệm, cô hiệu trưởng và cả họ nữa… Máy bay cất cánh và chuẩn bị đưa tôi đến 1 chân trời mới. Chỉ 45p sau, tôi đã có mặt ở Mĩ, 1 mảnh đất mà tôi luôn
muốn đặt chân đến.
3 ngày qua, tôi đã chịu về nhà. Họ mừng lắm, quấn quít lấy tôi, chăm
sóc, nâng niu như tôi là 1 báu vật trong nhà vậy. Điều đó càng làm tôi
khó chịu. Suốt 3 ngày liền, tôi chẳng nói gì với họ, cứ mỗi lần họ nói
chuyện với tôi thì tôi lại lảng tránh. Chỉ ở trên phòng, rồi xuống ăn,
rồi đi học, điều đó khiến họ chẳng gặp tôi được là bao, nhưng đến khi
gặp, tôi lại chẳng nói gì, chỉ đưa ánh mắt vô cảm nhìn họ khiến họ càng
thêm buồn. Họ biết đến sự tổn thương của tôi dù đã cố gắng bù đắp nhưng
đều vô vọng cả.
- Xin mời quý khách chuẩn bị. Máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Thế là tôi đã đến nơi. Nhanh thật đấy. Ở đây, toàn bộ giao tiếp đều bằng tiếng Anh, điều đó làm tôi phấn khích, tôi sẽ nâng cao trình độ của
mình, hoàn thiện nó 1 cách nhanh chóng. Tôi bước xuống, và ra khỏi…Sân
bay nơi nào cũng thế, cũng đầy ắp người. Cầm cái hộ chiếu và cái bản đồ
sân bay vừa kiểm tra trong tay, tôi lò mò tìm đường ra. Và tôi cũng
không biết được ai sẽ là người đưa mình đi nữa. Rồi tôi chợt nhớ đến số
điện thoại mà cô đã đưa cho. Lấy con Iphone, bấm bấm 1 hồi…
- A lô, ai đấy? – Là người Việt.
- Dạ vâng, em là Ly ạ.
- À, cô xin lỗi, hiện tại chiếc xe đón em đang bị trục trặc và vẫn chưa tìm được chiếc xe thay thế. Em ráng đợi nhé.
- Vâng ạ. Em chào cô ạ.
Tôi chán nản quay ra, tìm đường đến hàng ghế nào đó để ngồi trong lúc
đợi vậy. Haizz, chưa gì đã thấy xui xẻo rồi. Ló ngó nhìn quanh, tìm
đường, không may đụng phải 1 ai đó. Cái hộ chiếu tuột khỏi tay, bắn về
phía người đó.
- Oái. Oh, I’m so sorry. Are you OK? – Tôi cất tiếng trước, vì đây đất
lạ, tôi chưa muốn có ấn tượng mạnh. Nhìn về phía anh chàng đang lò mò
ngồi dậy.
Cầm cái hộ chiếu của tôi đứng dậy, nhìn chăm chú vào nó 1 hồi mới quay sang.
- Là người Việt à. – Hắn nói, tôi sững người. Hóa ra là người Việt cả, làm tôi vội vã xin lỗi
- À, thế à. Cùng nước cả. Trả hộ chiếu lại cho tôi.
Tôi nhìn hắn, lúc này tôi mới nhìn kĩ hắn. 1 vẻ đẹp đến khó tả, hắn cao
hơn tôi gần 1 cái đầu, 1 khuôn mặt điển trai. Tôi đơ người nhìn hắn. Có
cái gì đó…rất quen thuộc. Và hắn cũng thế, cũng nhìn tôi 1 lúc thật lâu.
Tôi nhón lên giựt lại cái hộ chiếu, nhưng khổ nỗi, hắn nắm chặt quá, tôi không sao lấy được.
- Cô nghĩ lấy dễ dàng như vậy sao?
- Chứ còn gì nữa. Tôi đã xin lỗi rồi còn đòi hỏi gì nữa.
- H0h0, cô tưởng xin lỗi là xong sao? Nếu có xin