Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất

Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Ngày cập nhật: 23:55 15/12/2015

Lượt xem: 1341888

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1888 lượt.

goài cửa lo lắng đến toát mồ hôi hột, quay đầu lại, thấy người phục vụ đang có vẻ định hùng dũng tiến vào trong phòng họp. Có thể anh ta phải vào để tiếp trà nước chăng? Tôi nảy ra một ý, “Anh dẫn tôi vào đi. Anh đi trước, tôi đi theo phía sau”.

Anh ta nhìn tôi, nói: “Cô chắc chắn là muốn đi vào cùng với tôi?”

Tôi gật gật đầu, “Rất chắc chắn”.

Anh ta lắc đầu, cười nói: “Rồi cô sẽ phải hối hận”.

Khi cánh cửa phòng Hội nghị vừa mở ra, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào, vô số ánh đèn flash cùng lúc rọi thẳng vào người.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi đột nhiên chẳng hiểu gì nữa. Nhìn lại người phục vụ viên bên cạnh mình, cố nhiên lại đang giơ tay vẫy chào với những người trong hội trường.

Tôi vội vàng núp ra phía sau anh, nghiến răng hỏi: “Anh đang làm cái trò gì vậy?”

“Tại cô cứ đòi vào cùng tôi đấy chứ”. Anh nói nhỏ.

“Tôi cứ nghĩ anh là nhân viên phục vụ ở đây”.

“Tôi giống nhân viên phục vụ ở chỗ nào?”

“Anh mặc âu phục, lại còn cái số hiệu…”

“Có nhân viên phục vụ của khách sạn nào mặc đồ hiệu Armani (1) không?” Anh chỉ lên chiếc ghim trước ngực, “Đây là chiếc trâm cài áo mà một người bạn ở Tổ chức Olympic vừa tặng tôi làm kỷ niệm”.

Tôi chẳng biết nói gì nữa, đúng là không còn lời nào để nói rồi, bởi vì tôi nhìn thấy Chương Sính và… Tiêu Viễn trong hội trường, họ đang ngạc nhiên nhìn tôi và người phục vụ – à, không phải, anh ta là đồ giả mạo.

Hội trường cuối cùng yên lặng, nhưng tôi thì lại không tìm được chỗ ngồi nào, nhân viên trong tổ phục vụ Hội nghị lại nghĩ tôi là thư ký mà đồ giả mạo nhân viên phục vụ kia dẫn đi cùng, nên cứ thúc tôi đi kèm với anh ta.

Đi gần đến giữa thì Chương Sính chạy theo giữ tôi lại, “Đừng có mà diễn trò nữa, mau tìm một chỗ ngồi xuống đi!” Tôi bị cậu ấy kéo vào ngồi ở hàng ghế thứ hai dãy bên trái, ngay ở phía sau Tiêu Viễn.

Tiêu Viễn, lại một lần nữa, tôi và anh chỉ cách nhau có một bước chân.

Ngửi thấy mùi hương Cologne tỏa ra trên người anh, hai vai anh hình như đã rộng hơn một chút so với hồi Đại học… Hai năm nay, anh sống có tốt không?

Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào lưng Tiêu Viễn, anh nghiêng đầu một chút, quay dần người xuống nhìn tôi, “Vừa rồi còn cứ nghĩ là anh nhìn nhầm, hóa ra đúng là em, Khả Lạc”.

“Không thể ngờ được là có thể gặp lại anh!” Lòng tôi như nở hoa, anh cuối cùng cũng để ý đến tôi.

“Anh cũng không ngờ được”.

Tôi trìu mến ngắm nhìn Tiêu Viễn, chờ mong anh nói một vài lời nhớ nhung gì đó, nhưng đợi cả buổi cũng chẳng thấy anh mở lời.

Tôi hơi thất vọng, muốn phá vỡ sự yên lặng, rồi lại không biết nói gì.

Lúc này, Chương Sính đến ngồi bên cạnh tôi, “Sao cậu lại quen với Chương Ngự?”

“Cá Mực? (2)” Tại sao lại có người mang cái tên đó nhỉ, cũng thật là buồn cười quá thì phải?

“Chương Ngự! Chữ “chương” ghép từ chữ “lập” và chữ “tảo”, “ngự” trong chữ “phòng ngự” ấy! Chương Sính chỉ chỉ về hàng ghế VIP ở phía trước, “Người mà vừa rồi đi vào cùng cậu ấy”.

“Mình cứ nghĩ anh ta là nhân viên phục vụ, bảo anh ta dẫn đường giúp…”

Chương Sính nhăn mặt nhìn tôi, “Cậu làm ơn lần sau đi đâu nhớ mang theo cái đầu với đôi mắt đi cùng có được không?”

“Mang rồi!” Tôi thấy hơi bực mình, khó khăn lắm mới gặp được Tiêu Viễn, lớp trưởng cứ chen vào làm gì chứ?

Tiêu Viễn ngồi phía trước lắc đầu cười đau khổ, “Không có triển vọng gì, cô ấy như thế này đâu phải mới ngày một ngày hai”.

Họ đang nói về tôi sao? Chẳng có tâm trạng nào để chấp nhặt nữa.

Nhìn mặt Tiêu Viễn, lúc rõ nét lúc lại mờ ảo, rồi lại rõ nét, nhìn thế nào cũng đều thấy đẹp, tôi không kìm được hỏi: “Tiêu Viễn, anh làm thế nào, mà càng ngày càng trở nên đẹp trai vậy?”

Chương Ngự đúng là có chút địa vị, chủ tịch của tập đoàn gì gì đó, rất nhịu miệng, tôi chẳng có hứng, vốn không hề nghe rõ.

Trong cuộc họp, tôi chỉ chăm chú nhìn vào lưng Tiêu Viễn, ngước nhìn một lúc là đã ngủ mất rồi, ngủ từ lúc nào cũng không biết nữa.

“Tỉnh lại rồi à?” Lớp trưởng khua khua tay trước mắt tôi.

Tôi dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, “Tan rồi?”

“Tan rồi”.

“Tiêu Viễn đâu?” Tôi nhìn lên chỗ ngồi trống không phía trước, trong lòng trào lên sự thất vọng, tất cả những gì sáng nay chỉ là một giấc mơ thôi sao?

“Tiêu Viễn đi tiễn Bộ trưởng Tiêu về trước, lát nữa sẽ quay lại tìm chúng ta”. Chương Sính kéo tôi vào phòng ăn.

“Ồ”. Cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Ăn trưa xong, vẫn không thấy Tiêu Viễn quay lại.

Tôi và lớp trưởng mỗi người làm một cốc trà xanh, ngồi trong phòng họp nhỏ nói đủ thứ chuyện linh tinh. Nhìn thấy Chương Ngự đang đi về phía này, tôi cố tình quay đầu sang một bên, giả vờ như đang ngắm trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.

Buổi sáng coi người ta như là phục vụ viên, bây giờ nghĩ lại thấy ngại vô cùng.

“Hi. ở đây này!” Chương Sính sợ anh trai không nhìn thấy chúng tôi, vộ