
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341161
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1161 lượt.
y. Bản thân cô có lẽ quá nhỏ bé so với nỗi đau quá lớn mà cô đang mang trong lòng.
Ăn tối xong, anh ra bậc thềm ngồi với
Vũ. Cô đang ngồi bó gối ở đó nhìn lên bầu trời một cách cô đơn. Có lẽ
lúc này cô cần một người để tâm tình, cũng như anh trước kia, khi anh
đau khổ nhất có sư phụ ở bên chia sẻ với anh. Nếu không có người, có lẽ
anh cũng không đủ mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau đó.
- Anh có tin rằng người chết sẽ hóa thành ngôi sao không?- Phượng Vũ đột ngột hỏi anh.
- Đó là niềm tin của trẻ con. Tôi thì nghĩ là ba mẹ tôi sẽ luôn ở bên tôi chứ chẳng bay lên tít trên cao kia làm gì.
- Ba mẹ anh mất lâu chưa?
- Ba tôi thì mất lâu rồi. Còn mẹ tôi thì mới mất. Bà bị ung thư...
Phượng Vũ tựa cằm lên đầu gối im lặng. Một lúc sau, cô lại thình lình lên tiếng:
- Chúng ta giống nhau thật... Đều chỉ còn một mình, cô đơn...
- Cô không để ý đấy thôi, tôi tin là ba mẹ cô cũng luôn ở bên cô...
- Tôi không chịu được khi nghĩ rằng từ
nay đến hết cuộc đời, những người mà tôi yêu nhất sẽ không thể ở bên tôi nữa. Tôi đi không ngừng nghỉ để không có lúc nào có thời gian nghĩ đến
chuyện đó. Nhưng... không thể chạy trốn được...- Phượng Vũ lắc đầu buồn
bã.
- Khi phải xa người con gái mà tôi yêu
tha thiết, rồi người thân cuối cùng là mẹ cũng ra đi, tôi cũng đã từng
từ bỏ ý chí muốn sống. Nhưng thầy đã dạy cho tôi hiểu một điều, tôi phải bước tiếp để tìm cho mình những người đồng hành mới. Và cũng có thể
bước chân sẽ đưa tôi gặp lại người con gái ấy theo cái vòng luẩn quẩn
của cuộc đời.
- Tôi không mong được gặp lại người mà tôi yêu.
- Tại sao? Cô yêu anh ta mà?
- Tôi không có lý do gì để ở bên anh ấy
cả. Tôi chẳng thể đem lại cho anh ấy điều gì ngoài sự khó xử với gia
đình. Tôi không muốn có ngày phải chứng kiến việc anh ấy băn khoăn chọn
lựa tôi và gia đình.
- Cô sợ anh ta sẽ chọn gia đình và bỏ rơi cô phải không?
Phượng Vũ lặng im. K’ Brơi nói đúng. Đó
chính là điều mà cô sợ nhất. Cô sợ rằng Nam sẽ chọn ra đình và rời bỏ
cô, nên cô chọn cách chủ động rời xa anh trước, như thế nỗi đau sẽ vơi
bớt đi. Không biết giờ này anh ra sao rồi? Hy vọng anh hạnh phúc với
tình yêu của Minh Sang dành cho anh.
Như nhớ ra, cô quay sang nói tiếp với người bạn tốt bụng:
- Hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi đã hỏi rồi, ngày mốt sẽ có xe xuống Sài Gòn.
- Cô định xuống Sài Gòn à?
- Không. Tôi qua đó rồi vào miền Tây.
- Cô sẽ vào miền Tây sao?
- Đó là nơi tôi mong muốn được đến lâu rồi. Biết đâu tôi lại tìm được cơ hội làm lại cuộc đời ở vùng đất đó.
- Cô sẽ đến tỉnh nào?
- Long An, Trà Vinh, Tiền Giang hay Bạc
Liêu, cũng chưa dám chắc lắm...- Phượng Vũ nhún vai cười- Còn tùy xem
bước chân tôi thích dừng ở nơi nào nữa. Có lẽ sẽ là ở một khu vườn trái
cây rộng lớn và làm một cô gái mặc áo bà ba, đội nón lá bán trái cây
trên những chợ nổi chăng?
Cả hai cùng bật cười trước ý nghĩ thích thú đó.
- Anh và cô Hoài sẽ đến thăm tôi chứ?
- Tôi sẽ mời sư phụ đi cùng mình. Sư phụ cũng ở vùng rừng núi này quanh năm rồi. Thầy cũng phải đi đâu đó để
thay đổi không khí mới được.
- Đến nơi rồi tôi sẽ viết thư cho anh và cô ấy địa chỉ của tôi.- Vũ gật đầu.
Cả hai lại tiếp tục câu chuyện về những kế hoạch trong tương lai đến tận đêm khuya mới chịu đi ngủ.
Hai ngày sau đó, Phượng Vũ rời Kon Tum,
lên xe đến bến xe miền Đông rồi tiếp tục bắt xe về miền Tây. Chuyến xe
mà cô lên đưa cô về Vĩnh Long, nơi cô sẽ dừng chân đầu tiên trên hành
trình đi tìm cho mình một miền đất hứa.
Tìm thầy chữa bệnh
Minh Sang nhìn đồng hồ rồi lại chống tay vào cằm suy nghĩ một cách trầm ngâm. Đã quá giờ hẹn 15 phút mà Nam chưa đến, anh cũng chẳng điện báo cho cô một câu. Dạo này anh có vẻ bận rộn, cứ đi miết, có hôm còn ở công ty qua đêm. Cô thừa biết tâm trạng của
anh lúc này, và đôi khi cô nghĩ có lẽ cô đã làm anh khó xử nhiều lắm.
Cô không biết cô hay Vũ mới là người may mắn hơn? Một người chiếm được trái tim, còn một người có được thể xác.
Nam không yêu cô, hoặc đã từng yêu cô mà thôi, nhưng cô lại không muốn
buông tay để anh đi, dù anh có tỏ ra hờ hững và tránh né cô bao nhiêu đi nữa. Suy cho cùng, cô yêu anh cũng có thua gì Vũ đâu, có khi còn nhiều
hơn ấy chứ, chỉ có điều Nam lại không chọn cô mà thôi.
Gần đây, gia đình hai bên cứ giục hai
người kết hôn, nhưng Nam cứ chần chừ mãi với lý do muốn chữa lành bệnh
cho Vân đã rồi mới tính đến chuyện riêng. Anh chưa sẵn sàng kết hôn với
cô nên mới lấy lý do này. Cô hiểu điều đó, nhưng không ngăn cản ý định
của anh. Cô đã liên hệ giúp anh tìm một thầy thuốc đông y giỏi để chữa
cho Vân. Chỉ cần anh đồng ý là sẽ đưa Vân đến chỗ thầy lang đó.
Sang khẽ thở dài. Đúng lúc đó thì Nam bước vào, đưa mắt tìm cô và tiến lại. Anh ngồi xuống ghế, đối diện với cô, mỉm cười:
- Xin lỗi, anh đến